Chương 23: Quyền miễn trừ.

Thấy Giản Đăng tỏ ra thẳng thắn như vậy, mọi người không khỏi do dự, phải chăng cậu thật sự không liên quan?

Nhìn thấy sự việc hoàn toàn khác với những gì mình dự đoán, tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát, Đào Khả cắn răng đi theo đám đông tiến về phía ký túc xá.

Đào Khả chắc chắn rằng mình không để lại bất kỳ dấu vết nào, dù cho sau đó Giản Đăng có chứng minh được bản thân trong sạch thì cũng không thể xóa bỏ được vết nhơ về việc tình nghi cất giấu thuốc Dẫn Dụ!

Ký túc xá không thể cho nhiều người vào như vậy, ngoài những người của tháp Trắng ra chỉ có những người vốn ở trong đó, Đào Khả và cậu chàng dẫn đường đi cùng cậu ta cùng đến phòng của Giản Đăng.

Giản Đăng chỉ phụ trách mở cửa, cậu không vào cùng với người của tháp Trắng. Quả nhiên chưa đầy năm phút sau, người của tháp Trắng đã đi ra, trong tay cầm theo vài lọ thuốc Dẫn Dụ.

Đám đông theo sau xôn xao, không ngờ Giản Đăng lại là người như vậy!

"Chứng cứ rõ ràng! Cậu còn gì để nói nữa không?" Cậu chàng dẫn đường đứng bên cạnh Đào Khả đắc ý nói.

Đào Khả nhìn Giản Đăng không có biểu cảm gì lại cảm thấy bất an, cậu ta không biết người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giản Đăng thời gian gần đây là ai. Dù người đó có thể giúp Giản Đăng rũ bỏ hiềm nghi thì lúc này Giản Đăng cũng không thể lập tức thoát khỏi sự thật về việc cất giấu thuốc Dẫn Dụ.

Đáng lẽ phải như vậy, nhưng tại sao Giản Đăng lại không hề tỏ ra lo lắng?

"Quả thật tôi không có gì để nói." Giản Đăng chuyển giọng:

"Nhưng có lẽ robot của tôi thì có đó."

Bé Ngốc.

Bé đây.

Một robot giúp việc thân hình tròn vo, chưa cao bằng chân người đi ra từ trong ký túc xá.

Chưa đợi mọi người kịp phản ứng vì sao trong ký túc xá lại có robot giúp việc thì đã nghe Giản Đăng nói tiếp:

"Phát lại video ghi hình đêm qua."

Vâng ạ.

Sắc mặt Đào Khả lập tức tái nhợt, nhưng lúc này dù có ngăn cản cũng vô ích, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn robot chiếu video giám sát lên không trung.

Như thể biết mọi người muốn xem gì, Bé Ngốc tua nhanh video nửa đêm đầu, thời gian nhanh chóng trôi đến nửa đêm sau, trong ký túc xá vốn không một bóng người bỗng xuất hiện một bóng dáng.

Gương mặt nam nữ khó phân trong video giám sát chính là Đào Khả.

Sau khi vào phòng Giản Đăng, Đào Khả đi thẳng đến mục tiêu, trực tiếp bỏ thuốc Dẫn Dụ mang theo vào ngăn kéo bàn học.

"Chúng tôi vừa phát hiện thuốc Dẫn Dụ ở đó."

Người của tháp Trắng lúng túng nói.

Ban đầu muốn bảo vệ dẫn đường, nào ngờ lại chính là dẫn đường hại người.

Trước sau chưa đầy năm phút Đào Khả đã ra ngoài, động tác vô cùng nhanh nhẹn, trông có vẻ rất thuần thục.

Video phát xong, hiện trường không một ai lên tiếng, tất cả đều lộ ra ánh mắt khó tin, tại sao một dẫn đường cấp S như Đào Khả lại đi hãm hại người thường?

Giản Đăng cũng rất muốn biết câu trả lời của câu hỏi này, rõ ràng chỉ cần để bọn côn đồ gây rắc rối cho cậu là đủ, vậy mà Đào Khả lại còn thực hiện thêm một loạt kế hoạch tiếp theo như vậy.

Đào Khả không chỉ muốn cậu chết, mà còn muốn khiến cậu thân bại danh liệt.

Nếu Giản Đăng không đứng ở đây, kế hoạch đêm qua của Đào Khả có thể đã thành công. Khi đó, sau khi cậu bị bọn côn đồ giết hại, có thể cậu còn bị mang tiếng oan là đã hãm hại dẫn đường cấp S nữa.

"Khả Khả, không phải đêm qua cậu đang ở bệnh xá sao? Sao lại..." Cậu chàng dẫn đường đi cùng Đào Khả là người sốc nhất, rất nhanh cậu chàng đã nghĩ ra nguyên nhân:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!