Chương 22: Người của tháp Trắng đến.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau khi Giản Đăng tỉnh dậy, con sư tử lớn nằm ở cuối giường tối qua đã biến mất.

Giản Đăng ra phòng khách, cậu thấy Hoắc Yến Hành đang mặc tạp dề đi ra từ nhà bếp. Chiếc tạp dề cỡ thường rõ ràng hơi nhỏ so với thân hình của anh càng làm nổi bật bờ vai rộng eo thon.

Giản Đăng liếc mắt nhìn qua vòng một của Hoắc Yến Hành, cậu bình thản ngồi xuống, rồi nhận ra bữa sáng hôm nay khác hẳn so với lần trước.

Diễn tả thế nào nhỉ... Kiểu như đơn giản hơn?

Cũng may là Giản Đăng không kén chọn. Cậu gắp một chiếc bánh bao súp bỏ vào miệng rồi bắt gặp ánh mắt của Hoắc Yến Hành đang nhìn mình.

Giản Đăng chậm rãi nhận ra Yến Hành dường như vẫn đang chăm chú nhìn mình: ...?

Vị thế nào? Hoắc Yến Hành vô thức siết chặt đũa:

"So với lần trước thì sao?"

Nuốt xuống chiếc bánh bao nhạt nhẽo trong miệng xuống, Giản Đăng chợt hiểu ra điều gì đó: Lần này ngon.

Thấy Hoắc Yến Hành cũng ăn một cái, Giản Đăng cầm thìa múc cháo bí đỏ, có vẻ như hương vị này vừa với khẩu vị của Hoắc Yến Hành?

Nhưng tại sao lần trước Hoắc Yến Hành lại nói dối rằng anh đã làm nữa sáng đó? Bảo sao ăn giống hệt đồ ăn của một chuỗi cửa hàng.

Giản Đăng không hiểu nổi, lại húp thêm ngụm cháo bí đỏ, món này thì vừa miệng.

"Tối qua em có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không?" Hoắc Yến Hành đột nhiên hỏi.

Khụ! Giản Đăng đang tò mò trong lòng bỗng nghe câu hỏi này thì lập tức bị sặc.

Hoắc Yến Hành lập tức đổi cho Giản Đăng cái muỗng nhỏ hơn, rồi không cho cậu uống trực tiếp từ chén: Không sao chứ?

"Âm thanh kỳ lạ gì ạ...?" Giản Đăng xua tay, cậu e dè hỏi lại, cố gắng nhớ lại xem Bobbie có gây ra tiếng động nào không.

U! Hươu tuyết con trong không gian tinh thần chế giễu chủ nhân của mình, lại dám nghi ngờ khả năng của em!

"Giống như tiếng điện tử của Bé Ngốc vậy."

Hoắc Yến Hành quan sát biểu cảm của Giản Đăng, sợ cậu giấu không nói.

Đêm qua trong lúc ngủ, Hoắc Yến Hành đã nghe thấy tiếng điện tử quen thuộc sau một thời gian dài không gặp.

『 Xì xì... Phát hiện dao động của đối tượng rung động, đang ghi lại... đang kết nối... kết nối thất bại... Xẹt... 』

Hệ thống tình yêu đến nhanh mà đi cũng nhanh, nó để lại một câu nói như vậy rồi biến mất không dấu vết, chỉ để lại Hoắc Yến Hành thức giấc sớm rồi trăn trở đến sáng.

Qua đôi mắt của con sư tử lớn, Hoắc Yến Hành có thể quan sát thấy Giản Đăng vẫn ngủ rất say, không hề có dấu hiệu bị đánh thức, nhưng để chắc chắn, anh vẫn muốn xác nhận lại.

Không có.

Khi biết không phải là chuyện về tinh thần thể, Giản Đăng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bánh bao súp cũng trở nên thơm ngon hơn hẳn. Cậu còn có tâm trạng để đùa:

"Đàn anh nhớ Bé Ngốc à? Em có thể cho anh mượn nó vài ngày á."

Tốt nhất là Hoắc Yến Hành có thể giữ Bé Ngốc thêm vài ngày nữa, bởi Giản Đăng phát hiện ra cậu không thể can thiệp vào Bé Ngốc sau khi nó nâng cấp!

Có vẻ mình vẫn còn phải học hỏi nhiều, Giản Đăng tức giận thầm nghĩ.

"Bé Ngốc ở chỗ anh cũng vô dụng thôi." Sau khi xác nhận trong đầu Giản Đăng không xuất hiện hệ thống, Hoắc Yến Hành mới yên tâm và tàn nhẫn dập tắt mọi toan tính của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!