Chương 20: Buổi tối hỗn loạn.

"Cậu ta có nói là muốn ra ngoài đi vệ sinh."

Là 'vệ sĩ', tất nhiên lúc nào Hoắc Yến Hành cũng chú ý đến tình hình của mọi người trong phòng, quả nhiên có vài dẫn đường cũng nói như vậy.

Bạn học xảy ra chuyện, mọi người nhất thời không còn suy nghĩ vui chơi nữa, lập tức muốn đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Một đám người lũ lượt ra khỏi phòng riêng, Giản Đăng và Hoắc Yến Hành đi ở phía cuối, từ xa đã nhìn thấy Đào Khả khoác chăn ngồi ở một góc của đại sảnh, xung quanh còn có bảo vệ của câu lạc bộ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hồ Tiêu là người phụ trách buổi tụ tập lần này tiến lên dò hỏi, lúc này mới biết vừa Đào Khả bị lính gác quấy rối gần nhà vệ sinh, cũng may cậu ta là dẫn đường cấp S nên đã dùng tinh thần lực trấn áp đối phương, nhưng bản thân cũng bị dọa một chút.

Vô cùng xin lỗi.

Người phụ trách câu lạc bộ vội chạy đến:

"Để bồi thường, tôi sẽ miễn phí hóa đơn lần này của các bạn."

"Tên lính gác quấy rối dẫn đường đã bị chúng tôi đưa đến cục cảnh sát, xin các bạn hãy yên tâm."

Đào Khả ngồi trong góc mặt phiếm đỏ, ánh mắt còn mang theo vẻ hoang mang và sợ hãi, có mấy dẫn đường trong lớp đến an ủi cậu ta.

Giản Đăng nhớ đến trong nguyên tác Đào Khả cũng gặp không ít chuyện như thế này, dường như nhân vật chính có thể chất đặc biệt, sau khi xác nhận cậu ta không sao thì thu tầm mắt về không nhìn nữa.

Người phụ trách sợ dẫn đường cấp S xảy ra chuyện gì ở đây nên trực tiếp gọi xe của câu lạc bộ đưa mọi người về.

Em có xe.

Giản Đăng tạm biệt bọn Hồ Tiêu, ý bảo họ đi trước.

"Vậy nhóc thủ khoa, để anh chờ với em." Hồ Tiêu không yên tâm, sợ lại có lính gác ở đâu bước ra quấy rối người khác.

"Chỉ mất vài phút thôi, còn không đi nữa mọi người sẽ không kịp giờ giới nghiêm đâu." Giản Đăng xua tay, bãi đỗ xe gần chỗ này, Hoắc Yến Hành sẽ quay lại rất nhanh.

Hồ Tiêu thấy thế mới lên xe cùng những người còn lại, trước cửa câu lạc bộ vừa rồi còn náo nhiệt tức khắc chỉ còn lại một mình Giản Đăng.

Giản Đăng chán nản nhìn chằm chằm đèn neon của câu lạc bộ, khóe mắt của cậu nhìn thấy có vài bóng người từ xa đi về phía này, cậu không để ý, bước sang một bên vài bước.

"Không ngờ mày thật sự chưa chết."

Nghe được giọng nói này, Giản Đăng thoáng dừng lại, cậu chậm rãi xoay người lại nhìn người vừa đến.

"Anh, lúc trước em chắc chắn thằng ranh này tắt thở này rồi mới đi!"

"Chẹp, mạng lớn thật."

Giản Đăng lạnh mặt, lặng lẽ nhìn ba người đứng trước mặt mình.

Bọn họ đúng là ba tên côn đồ đã dùng đòn hiểm đánh chết nguyên thân.

Bảo sao cậu không tìm được chút tung tích nào của họ ở tinh cầu Alpha, hóa ra là đã trốn đến tinh cầu thủ đô.

Ánh mắt gì đây?

Thằng hai trong đám côn đồ đối diện với ánh mắt của Giản Đăng, hắn ta vô cùng bất mãn, bước lên một bước muốn đánh cậu.

Đừng đánh ở đây.

Đại ca nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu có camera trước cửa câu lạc bộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!