Chương 2: Kiểm tra sức khỏe.

Nghe thấy giọng của hệ thống, Hoắc Yến Hành nhíu mày, anh thầm nghĩ lúc trước tấn công dùng tinh thần lực còn chưa đủ lớn sao, cái thứ kỳ lạ này vậy mà chưa chết.

Giọng nói hấp hối giãy dụa pha lẫn dòng diện của hệ thống sau khi nói ra hai câu kia thì không còn động tĩnh gì nữa, tinh thần lực của Hoắc Yến Hành tuần tra trong đầu một vòng, không tìm được đối phương.

Xem ra đã trốn rồi.

Lâu rồi không gặp. Giản Đăng bước nhanh đến bên Hoắc Yến Hành, cậu thấp giọng thay đổi xưng hô:

"Thượng tướng Hoắc ạ."

Thấy người đàn ông căng mặt không đáp lại, Giản Đăng cũng không sợ, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy sắc mặt đối phương tái nhợt: Đàn anh bệnh rồi?

Hỏi xong Giản Đăng mới cảm thấy câu này thật vô nghĩa, chỗ này là bệnh viện, dựa theo tính cách của Hoắc Yến Hành thì trừ khi bị bệnh bị thương ra thì còn có thể đến đây làm gì.

Hoắc Yến Hành lại không hề cảm thấy mất kiên nhẫn, anh miễn cưỡng hài lòng đối với việc Giản Đăng vừa đổi xưng hô, lúc này mới không căng mặt nữa mà giấu suy nghĩ trả lời:

"Chút vấn đề nhỏ thôi."

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Yến Hành nhìn Giản Đăng từ trên xuống dưới: Gầy.

Không có! Giản Đăng gần như phản xạ có điều kiện mà phản bác, đời trước ở phòng thí nghiệm quốc gia có bác sĩ dinh dưỡng trông nom cân nặng của cậu còn chưa nói, sao đến đây rồi mà còn có người quan tâm cái này của cậu vậy!

"Là do em mặc ít quần áo thôi."

Giản Đăng đàng hoàng giải thích:

"Nên mới tạo ra ảo ảnh thị giác."

Lần trước gặp Hoắc Yến Hành là vào mùa đông năm ngoái, bây giờ tinh cầu thủ đô đã vào hạ, Giản Đăng cho rằng lý do này vô cùng hoàn mỹ.

Hoắc Yến Hành không tỏ ý kiến, sinh viên của Bạch Ưng hoàn toàn làm việc và nghỉ ngơi theo quân đoàn, khóa nào cũng thế, cứ đến giờ phòng ngủ sẽ ngắt điện tắt đèn, bình thường Giản Đăng quả thực không có khả năng thức đêm lén nghiên cứu cơ giáp.

Vậy chỉ có thể là...

"Em cũng có ăn cơm đúng giờ mà!" Giản Đăng như biết Hoắc Yến Hành muốn nói gì, cậu kịp mở miệng trước khi anh hỏi:

"Nếu không tin anh có thể kiểm tra ghi chép của Bé Ngốc."

Bé Ngốc là robot giúp việc trong nhà mà Hoắc Yến Hành mua cho Giản Đăng, nó không cao bằng đầu gối người, lại còn tròn vo, chuyên phụ trách thức ăn và sinh hoạt thường ngày của Giản Đăng.

So với thiên phú trên phương diện chế tạo cơ giáp thì Giản Đăng trong việc sinh hoạt thường ngày chính là đồ ngốc, nếu không ai chăm sóc, Hoắc Yến Hành hoài nghi sâu sắc rằng ngày nào đó Giản Đăng sẽ vì say mê thí nghiệm mà đói xỉu.

Nhớ đến nhật ký mà Bé Ngốc cứ định kỳ sẽ gửi đến quang não của mình, Hoắc Yến Hành không nói gì nữa, Giản Đăng liền biết vấn đề cân nặng của mình đã qua.

Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Giản Đăng liếc nhìn Hoắc Yến Hành:

"Đàn anh thật sự không sao chứ?"

Không đợi Hoắc Yến Hành trả lời, một giọng nói khác đã vang lên trước.

"Thượng tướng, tôi đã nói với bên bác sĩ xong, ngài có thể lên rồi."

Phó quan cũng mặc thường phục cầm gì đó trong tay, nói hết câu mới chú ý thấy bên cạnh Hoắc Yến Hành có người khác, anh ta lập tức dừng nói, tò mò nhìn Giản Đăng.

Sao cái cậu này trông quen thế nhỉ.

Không đợi phó quan nhớ lại mình đã gặp người này ở đâu, Hoắc Yến Hành lặng lẽ bước lên nửa bước chặn tầm mắt nhìn Giản Đăng của phó quan.

Phó quan: ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!