*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Đăng không hiểu gì còn tưởng rằng Hoắc Yến Hành không muốn thừa nhận mình yêu đường mù quáng, cậu sờ sờ mũi không nói nữa, chỉ thầm hạ quyết tâm phải trông chừng người này thật kỹ.
Theo góc nhìn nguyên tác thì Đào Khả quả thực không tệ, nhưng cậu ta không thích Hoắc Yến Hành!
Hay là thử làm mối nhỉ? Nhưng cậu chưa từng làm bà mai, tránh để biến khéo thành vụng, Giản Đăng quyết định thuận theo tự nhiên.
Cậu chọn phớt lờ cảm giác khó chịu do suy nghĩ này gây ra, chỉ nghĩ là do không nỡ giao Hoắc Yên Hành tốt như vậy cho Đào Khả.
Bên này, Hoắc Yến Hành không biết Giản Đăng hiểu lầm mình sâu như rãnh biển Mariana thoáng bối rối, cuối cùng không nhắn tin bảo phó quan điều tra xem gần đây Giản Đăng làm gì.
Khoảng thời gian này anh vẫn luôn đi theo Giản Đăng, trừ mấy thằng cha đáng ghét tiếp cận Giản Đăng ra thì vẫn chưa phát hiện Giản Đăng làm gì.
Có lẽ do suy nghĩ thình lình nảy ra của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành âm thầm thở dài, chỉ hy vọng lần sau Giản Đăng đừng hỏi vấn đề như vậy nữa.
Còn như thế nữa thì anh không chắc mình có thể tiếp tục giấu ý nghĩ đó được hay không.
Nghĩ đến đây, Hoắc Yến Hành bỗng nhận ra hệ thống yêu đương vẫn luôn trốn trong đầu anh đã lâu rồi chưa xuất hiện.
Hoắc Yến Hành có dự cảm có lẽ đối phương đang giấu nước cờ cuối nào đó, chỉ chờ thời cơ thích hợp đến. Anh không khỏi siết chặt bàn tay đeo găng tay đen, để phòng ngừa anh phải đẩy nhanh tốc độ bắt nội gián và gián điệp mới được.
Khi Hoắc Yến Hành và Giản Đăng sống thế giới hai người (cũng không hẳn) ở Bạch Ưng, trong phòng sách nhà công tước, ngón trỏ Kỳ Tinh Giác khẽ gõ từng cái một lên tư liệu trên bàn khiến tim của cấp dưới bên cạnh cũng đập thình thịch theo.
"Em ấy không nói lý do sao?"
"Thưa không ạ, chúng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, nội dung hai bên nói chuyện không khác gì, tất cả đều ở đây."
Kỳ Tinh Giác nghe vậy thì thoáng im lặng, sau đó hỏi:
"Tại sao em ấy không đi làm kiểm tra? Chẳng lẽ em ấy cho rằng mình không có khả năng thức tỉnh?"
Cấp dưới biết Kỳ Tinh Giác không hỏi mình, nhưng hắn ta cũng không thể không trả lời, thoáng do dự rồi đáp:
"Có lẽ là cậu ấy lười đi? Dù sao thì người bình thường đều coi thức tỉnh thành lính gác dẫn đường là vinh dự mà. Hàng xóm của tôi có đứa cháu trai đã 22 tuổi rồi mà vẫn đi bệnh viện kiểm tra xem có thể thành lính gác hay không mà!"
Kỳ Tinh Giác liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì.
Gần đây thế lực dưới danh nhà công tước thường xuyên xảy ra vấn đề, tuy đều là chút chuyện nhỏ nhưng chồng chất lại cũng khiến người ta ngao ngán, trên mặt Kỳ Tinh Giác không biểu hiện gì nhưng đã sớm mất kiên nhẫn.
"Hạ lệnh phải bảo những tên đó mau chóng hành động."
Vâng.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ:
"Thưa cậu, có nhị điện hạ đến chơi."
"Hắn ta đến đây làm gì?" Kỳ Tinh Giác đứng lên, anh ta ném tư liệu vào ngăn kéo:
"Đi thôi, cũng không thể để nhị hoàng tử đợi lâu."
Phòng sách lần nữa trở nên yên tĩnh, thông qua ngăn kéo đóng hờ có thể nhìn thấy dòng chữ
"Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của bệnh viện đứng đầu tinh cầu thủ đô", ảnh chụp trên góc trái của bản báo cáo bị che dưới khuất dưới bóng râm, và người trên ảnh chụp chính là Giản Đăng... .
Giản Đăng cảm thấy có một số người thực sự rất linh, vừa nhắc cái đã xuất hiện ngay.
"Nhóc thủ khoa à, em tới lớp bọn anh lâu vậy rồi mà chưa tụ tập ra ngoài lần nào, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cơ hội anh gặp nhóc thủ khoa ngày càng ít á."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!