Chương 17: Yêu đương mù quáng.

Giản Đăng tự cảm thấy chuyện gì mình cũng đã trải qua tức khắc bình tĩnh lại:

"Đàn anh anh mau hủy kết nối tài khoản đi!"

"Lỡ ngày nào đó em nhịn không được mà tiêu hết tiền của anh thì sao?"

"Thì anh chuyển tiếp." Rõ ràng Giản Đăng chỉ nói đùa nhưng Hoắc Yến Hành lại vô cùng nghiêm túc trả lời như thể đây là chuyện hiển nhiên.

Không biết sao Giản Đăng thấy tim của mình đập nhanh hơn một chút.

Cậu biết Hoắc Yến Hành vẫn luôn rất săn sóc mình, nhưng dù sao giữa họ cũng không có máu mủ ruột rà anh em ruột thịt, săn sóc đến nhường này là bình thường ư?

Nhớ ra người trong lòng của Hoắc Yến Hành là Đào Khả, Giản Đăng đời trước là con một chưa từng thấy anh em ở chung với nhau cũng chưa từng ở ký túc xá tập thể nghiêm túc tự hỏi sau đó đưa ra kết luận.

Hoắc Yến Hành thật sự quá dịu dàng!

Rõ ràng chỉ làm bạn cùng phòng mấy tháng mà chăm sóc cậu đến tận bây giờ, thế thì cậu càng phái báo đáp Hoắc Yến Hành mới được!

"Dù em lấy hết tiền đi chế tạo cơ giáp đàn anh cũng vui ạ?"

Ừ. Hoắc Yến Hành gật đầu, thậm chí còn hỏi thêm:

"Cần anh cung cấp nhà chế tạo cơ giáp uy tín không?"

Không cần đâu.

Giản Đăng nhịn không được thở dài:

"Đàn anh giữ tiền lại tự chế tạo cơ giáp đi."

Lúc này đến lượt Hoắc Yến Hành nghi hoặc, nhưng rất nhanh quang não của anh đã nhận được tin nhắn của phó quan.

"Em đưa quyền chế tạo cơ giáp đầu tiên cho anh?"

Hoắc Yến Hành biết mấy ngày nay Giản Đăng vì chuyện này mà buồn phiền, nhưng anh chưa bao giờ can thiệp vào suy nghĩ của Giản Đăng, liên hệ với vấn đề trước đó của cậu, Hoắc Yến Hành nhẹ giọng hỏi:

"Em vì anh nên mới suy nghĩ lâu vậy ư?"

Nói anh tự luyến cũng được, tự mình đa tình cũng thế, giờ phút này Hoắc Yến Hành rất muốn nghe câu trả lời của Giản Đăng.

Vâng. Giản Đăng nhớ lại lời Ferran từng nói, đếm ngón tay mình:

"Điểu Sư vốn đã bị ba quân đoàn còn lại cô lập, đã vậy hàng năm còn ở tiền tuyến, tiền tuyến có thể có gì tốt chứ?"

"Em nghe thầy nói có đôi khi Quân bộ còn cố ý cắt quân phí của các anh, sao có thể như vậy được chứ!" Giản Đăng căm phẫn tột độ, tự cậu nói mà sắp tức chết luôn rồi.

Nói được một nửa, Giản Đăng như thấy không thể tin được: Anh còn cười?!

Nghe Giản Đăng nói thế, Hoắc Yến Hành theo bản năng sờ khóe miệng, ồ, bị mặt nạ chặn lại nhưng anh có thể cảm giác được nét mặt mình khẽ cong lên, quả thực đang cười.

Tiểu Đăng à.

Hoắc Yến Hành ráng nhịn, nhưng cuối cùng nhịn không nổi nữa:

"Em đáng yêu quá đi mất."

Giản Đăng: ?

Trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành khẽ ho một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!