Cuối cùng Giản Đăng không muốn đến phòng y tế đành chọn ngoan ngoãn ngồi nghỉ trong phòng thí nghiệm, tiện thể bàng quan xem Hoắc Yến Hành 'thẩm vấn'.
"Tôi nghe Đào Khả nói là không liên lạc được với nhóc thủ khoa, lo xảy ra chuyện gì nên tôi mới dẫn họ vào."
Hồ Tiêu chắp tay sau lưng, lưng thẳng tắp, như binh sĩ đang trả lời câu hỏi của cấp trên, nhưng giọng nói lại ngày càng nhỏ chẳng có chút khí thế nào cả.
"Trong quá trình giao tiếp tôi không phát hiện có chỗ nào có vấn đề, khi ấy tôi vẫn nhớ rất rõ quy định của tòa nhà thực nghiệm, nhưng ôm tâm lý may mắn nên không xin phép giáo viên hướng dẫn."
Là lỗi của tôi.
Khai báo xong, Hồ Tiêu ủ rũ cúi đầu chờ hình phạt.
Hiện giờ nhớ lại, quả thực đầu hắn ta bị úng nước rồi, nếu trong tòa nhà thực nghiệm có tư liệu của ai bị mất thì hắn ta sẽ là đối tượng tình nghi đầu tiên.
Chưa kể phòng thí nghiệm của sinh viên năm 4 đều là bản thiết kế cơ giáp tốt nghiệp, trong đó có cả Hồ Tiêu, hắn ta cũng đồng cảm sâu sắc nên chỉ ước gì có thể thêm mấy lớp phòng hộ bảo vệ mới tốt.
Thấy Hồ Tiêu thật lòng nhận lỗi do mình, không liên quan gì đến người khác, Hoắc Yến Hành không nói gì thêm:
"Bảo Hồ Dương dẫn cậu đi kiểm tra, anh ta biết."
Vâng! Hồ Tiêu không rõ sao tự dưng lại liên quan đến anh trai mình, nhưng Hoắc Yến Hành bảo sao thì chính là vậy, hắn ta theo bản năng đáp.
Cũng không biết gần đây anh của hắn ta có rảnh không, dù sao thì Hồ Dương làm phó quan của thượng tướng cũng bận lắm.
Đợi Hồ Tiêu đi rồi, Giản Đăng mới hỏi:
"Anh đang nghi ngờ gì thế?"
Hoắc Yến Hành không trả lời ngay, một loạt các hành động vừa rồi của anh đều dựa vào trực giác của lính gác bóng tối.
Đào Khả là dẫn đường cấp cao tất nhiên sẽ áp chế tinh thần của lính gác cấp thấp hơn mình, nếu không phải Hoắc Yến Hành có tinh thần lực cấp cao thì cũng sẽ không phát hiện ra.
Suy cho cùng thì không phải ai cũng có thể dùng ám thị tinh thần, ngay cả dẫn đường cấp S cũng không thể làm mà không để lại chút dấu vết nào.
Trừ khi là dẫn đường ánh sáng cấp cao hơn.
Nghĩ đến khả năng này, Hoắc Yến Hành cười lạnh, nếu Đào Khả thật sự là dẫn đường ánh sáng thì chỉ e đã sớm bị nhà họ Đào đưa đến tháp Trắng làm thí nghiệm kiểm tra độ xứng đôi với anh rồi.
"Sau này cách xa Đào Khả một chút."
Cuối cùng Hoắc Yến Hành không nói gì thêm, trước khi có bằng chứng xác thực, anh không muốn làm Giản Đăng lo lắng.
Vâng ạ. Giản Đăng chớp chớp mắt, nhanh chóng đồng ý, dù không phải là ba anh công kia cảnh cáo nhưng vai ác đến cảnh cáo 'tình địch' thì chắc cũng gần giống thế mà nhỉ?
Bốn bỏ năm lên cũng coi như đã xong cốt truyện nam phụ si tình bị người ta cảnh cáo rồi.
Tiếp đến cậu có thể hoàn toàn cách xa Đào Khả, từ xa nhìn cậu ta, tuyệt cà là vời!
Dù hình như Đào Khả sẽ luôn đến trước mặt cậu, Giản Đăng không chắc chắn nghĩ, rất nhanh cậu đã vứt ra sau đầu.
Hoắc Yến Hành hoàn toàn không biết Giản Đăng định một đằng làm một nẻo với mình nghe vậy thì miễn cưỡng yên tâm, anh nhắc đến chuyện khác:
"Cái thằng Không Nguyên Vu đó hồi cấp 3 từng bắt nạt em?"
Hoắc Yến Hành vẫn nhớ rõ lần đầu gặp Giản Đăng, nam sinh ốm yếu làm tổ trên sô pha ở phòng khách ký túc xá, cậu vừa khỏi bệnh nên sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn chưa cao đến ngực anh.
Nhà họ Không dạy con cháu như vậy đó à?
Bản thân anh không nên thả Không Nguyên Vu đi, Hoắc Yến Hành nén lửa giận không biểu hiện ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!