Giản Đăng có lá gan lẩm bẩm chứ không có can đảm nói câu thứ hai, trước khi Hoắc Yến Hành mở miệng cậu đã kịp nói sang chuyện khác:
"Đàn anh, phải mất một lúc nữa thí nghiệm của em mới xong, anh không cần chờ ở đây đâu."
Không sao.
Hoắc Yến Hành nhẹ nhàng liếc nhìn cậu, ý tứ không rõ khiến Giản Đăng chột dạ.
Giản Đăng chột dạ quyết định làm thí nghiệm để dời lực chú ý, cũng may là từ trước đến nay cậu rất mê thí nghiệm, chỉ một lát sau đã vứt Hoắc Yến Hành ra sau đầu.
Hoắc Yến Hành biết hiện giờ Giản Đăng sẽ không chú ý đến bên ngoài, lúc này mới trắng trợn đi tuần tra trong phòng thí nghiệm.
Rất nhanh anh đã phát hiện một túi kẹo quen thuộc trên bàn ở gần cửa, chính là túi kẹo sáng nay anh đưa cho Giản Đăng.
Lúc này túi kẹo đã bị mở ra, kẹo thủ công bên trong đã vơi đi không ít.
Hoắc Yến Hành khẽ cười, mới nửa ngày đã ăn nhiều thế rồi, đúng là có làm nhiều cũng không đổ đầy lọ kẹo nhỏ Giản Đăng mà.
Anh suy xét một lúc, cuối cùng cũng không tịch thu túi kẹo của Giản Đăng, chỉ âm thầm đặt ra chế độ ăn uống của mấy ngày tiếp theo.
Dựa theo kỹ thuật của đế quốc, Hoắc Yến Hành không lo Giản Đăng sẽ sâu răng, nhưng ăn kẹo nhiều quá cũng không tốt.
Xem ra lần sau phải tìm đồ thay thế lành mạnh hơn.
Nghĩ vậy, Hoắc Yến Hành lặng lẽ ra khỏi phòng thí nghiệm, anh đóng cửa rồi đứng yên ở đó, ra dáng giống vệ sĩ đến vài phần.
Đứng một lúc, Hoắc Yến Hành thoáng nghe được tiếng ồn ào của mấy người từ cầu thang truyền đến.
Hồ Tiêu đi phía trước cười nói với ai người ở đằng sau là Đào Khả và Không Nguyên Vu.
"Nhóc thủ khoa rất ít khi xem quang não, không rep tin nhắn của mấy em là chuyện bình thường, đừng quá lo lắng."
Hồ Tiêu an ủi Đào Khả xong, quay đầu thì thấy bóng người cao lớn đứng trước phòng thí nghiệm riêng của Giản Đăng, khí chất vô cùng dọa người, hắn ta theo bản năng im lặng không nói nữa.
Sau một hồi im lặng, Hồ Tiêu mới lấy hết can đảm hỏi: Anh là ai?
Lần này Hoắc Yến Hành giấu thân phận vào trường để bảo vệ Giản Đăng, anh còn đeo thêm một cái mặt nạ khiến người khác hoàn toàn không nhận ra anh là thượng tướng Hoắc thường xuất hiện trên tin tức.
Nghe Hồ Tiêu hỏi, Hoắc Yến Hành không trả lời mà hỏi vặn lại:
"Quy tắc đầu tiên của tòa nhà thực nghiệm là gì?"
"Chưa có sự cho phép của giáo viên hướng dẫn, cấm... Cấm dẫn người ngoài vào tòa nhà thực nghiệm." Mặt Hồ Tiêu thoáng chốc tái nhợt, như thể vừa nhận ra mình đã làm gì.
Tòa nhà thực nghiệm trừ lúc học ra thì có rất nhiều sinh viên đăng ký phòng thí nghiệm chế tạo cơ giáp, vậy nên có rất nhiều tư liệu quan trọng ở đây, quản lý ra vào đều rất nghiêm khắc.
Thưa anh.
Lúc này Đào Khả bước lên một bước:
"Chúng tôi đều là sinh viên của khoa chế tạo cơ giáp, cũng không tính là người ngoài chứ?"
Đúng vậy.
Không Nguyên Vu gật đầu phụ họa:
"Trông anh còn giống người ngoài hơn chúng tôi nữa."
Hoắc Yến Hành nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, anh lật cổ tay để lộ ra giấy thông hành đặc biệt phê chuẩn trên quang não.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!