Tớ... Cái đó... Không Nguyên Vu nghẹn lời, hắn ta cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cũng bắt được một bóng người trong góc ký ức.
"Là thằng quỷ nghèo kiết xác âm u không thích nói chuyện với con người đó hả?"
"Đừng nói người ta như vậy chứ." Đào Khả uốn nắn.
"Không thể nào, bọn họ chắc chắn là hai người khác nhau!"
Giản Đăng thời cấp 3 vừa gầy lại yếu, sống nhờ quỹ hỗ trợ cô nhi của đế quốc, lần đầu Không Nguyên Vu gặp đối phương vẫn chưa cắt tóc, tóc mái dài che khuất đôi mắt, cả người toát ra vẻ u uất.
Ban đầu Không Nguyên Vu đã phớt lờ đối phương, ngôi trường lúc ấy họ theo học là trường quý tộc cấp 3, Giản Đăng dựa vào thành tích mà được tuyển vào và miễn học phí, Không Nguyên Vu cũng không buồn để ý.
Sau này Không Nguyên Vu nghe bạn cùng lớp nói Giản Đăng là người rất quái dị, hơn nữa hắn ta còn nhiều lần bắt gặp đối phương lén nhìn Đào Khả, Không Nguyên Vu cảm thấy buồn nôn thế nên mới dẫn người đi dạy dỗ một chút.
Vì thời gian Giản Đăng học ở lớp 2 không lâu, Không Nguyên Vu tưởng đối phương đã tự giác nghỉ học nên không để ý, đã chẳng còn nhớ gì tới Giản Đăng từ lâu.
Nếu không phải Đào Khả nhắc thì Không Nguyên Vu không thể nào liên hệ Giản Đăng bây giờ với Giản Đăng thời cấp 3 được.
Hiện giờ Giản Đăng cũng gầy, nhưng là gầy kiểu khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là được nuôi rất tốt, tóc hơi dài nhưng lại không có vẻ lôi thôi, trái lại còn đẹp vẻ đẹp bừa bộn.
Nếu không thì vừa gặp Không Nguyên Vu đã không cảm thấy cậu vừa mắt, còn trông mong chạy đến làm cộng sự của cậu.
Bây giờ bảo với Không Nguyên Vu rằng cái thằng mà hắn ta ghê tởm năm cấp 3 và Giản Đăng là cùng một người, hắn ta có hơi không chấp nhận nổi.
"Nguyên Vu, cậu cũng đừng lo, nhìn dáng vẻ của Giản Đăng thì chắc không sao đâu." Đào Khả an ủi:
"Đúng rồi, ban nãy cậu tìm Giản Đăng làm gì thế? Tinh thần thể nhảy cả ra."
"Ông bô tớ kêu tớ làm cộng sự cho Giản Đăng."
Không Nguyên Vu không có lòng đề phòng với Đào Khả, hắn ta thành thật trả lời:
"Miu Miu là tớ đợi chán quá nên thả nó ra chơi, ngay từ đầu đã ở ngoài rồi."
Đào Khả nghe vậy thì đáy mắt xẹt qua chút ánh sáng nhạt màu:
"Giản Đăng giỏi lắm, cậu làm cộng sự cho cậu ấy thì chắc chắn sẽ không lỗ."
"Hầy, chỉ là nào ngờ tớ cũng thiếu một trợ lý."
Nghe thấy giọng điệu đùa giỡn này, Không Nguyên Vu cũng không để ý:
"Nhưng cậu ấy từ chối."
... Vậy sao? Đào Khả còn muốn nói gì đó thoáng khựng lại, thầm hận Giản Đăng có bản lĩnh khiến cậu ta không nói nên lời.
Đúng lúc này, quang não của Không Nguyên Vu reo lên, sau đó quang não của Đào Khả cũng sáng lên.
Đọc tin nhắn trên quang não xong, vẻ mặt của hai người cũng lần lượt thay đổi, quả thực có chút phức tạp.
"Chú bảo cậu làm cộng sự cho Giản Đăng chắc chắn có lý do của chú ấy." Đào Khà đột nhiên thay đổi thái độ:
"Mọi người trong trường nói Giản Đăng rất tốt, cậu xin lỗi cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ tha thứ cho cậu."
Không Nguyên Vu không nói gì, chỉ im lặng nghịch quang não.
Trong khi hai người đang bàn bạc cách xin lỗi Giản Đăng thì Giản Đăng trong phòng thí nghiệm cũng nhận được cả đống tin nhắn.
Không giống như tin tức đề xuất của Không Nguyên Vu và Đào Khả, trên quang não của Giản Đăng có đủ tin nhắn chúc mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!