Chương 11: Suy nghĩ.

Là tinh thần thể, hiển nhiên các con vật không có phiền não rụng lông, chỉ cần chủ nhân dồi dào tinh thần lực thì chúng nó có thể vĩnh viễn duy trì trạng thái hoàn mỹ nhất.

Nếu không phải tinh thần thể giao cảm với lính gác dẫn đường thì chắc chắn đem chúng nó ra ngoài cho thuê làm thú cưng sẽ kiếm được bộn tiền.

Kiểu thú cưng không cần lo ăn lo uống, không cần đi dạo đúng giờ, không cần quét dọn vệ sinh thì ai mà không muốn chứ?

Nếu thật thế thì Giản Đăng chắc chắn con sư tử trước mắt sẽ là con xuất sắc nhất, lúc này cái bờm màu nâu của nó dưới ánh nắng có viền vàng nhạt, hiện ra uy nghiêm không thể xâm phạm.

Đời trước Giản đăng cũng từng nuôi chó mèo, nhưng cậu quá bận nên không thể đảm bảo bầu bạn đủ với chúng nó nên đã từ bỏ.

Không ngờ đời này cậu lại có thú cưng theo kiểu khác, tiếc là nhóc hươu trắng chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi gạc trên đầu nó hơi cứng.

Mà hiển nhiên sư tử lông xù không gặp phiền não đó.

Tiếc không thể công khai sờ nó được.

Mang tâm tình tiếc nuối đứng dậy, Giản Đăng cưỡng ép bản thân làm lơ sư tử đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả là sư tử lớn cũng theo cậu vào.

Giản Đăng đứng trước bồn cầu nhất thời không biết có nên tiếp tục không.

Cậu là người bình thường nên sẽ không biết trong phòng còn có một con sư tử lớn mới đúng, nếu đứng nữa sẽ trì hoãn khá lâu.

Giản Đăng nghĩ đều là đàn ông con trai cả, cấu tạo s1nh lý giống nhau hết mà, có gì ghê gớm đâu.

Ngay khi cậu định c ởi quần, khoé mắt Giản Đăng thấy sư tử đã biến mất.

......

Cuối cùng Giản Đăng cũng giấu được vẻ mất tự nhiên, khi ra khỏi phòng ngủ cậu thấy sư tử lớn đang rầu rĩ không vui nằm trong phòng khách, dáng vẻ như vừa bị răn đe xong.

Hoắc Yến Hành bưng bữa sáng trong tay bước ra khỏi bếp, ra hiệu Giản Đăng đến ăn sáng.

Giản Đăng mặt không đổi sắc đi ngang qua sư tử, cậu ngồi vào bàn ăn, kết quả sư tử cũng nhắm mắt theo đuôi cậu.

Cảm giác được mắt cá chân bị đuôi sư tử quấn lấy, Giản Đăng như suy tư gì đó, ở một trình độ nhất định thì tinh thần thể sẽ thể hiện suy nghĩ hoặc cảm xúc của chủ nhân, sư tử thích quấn lấy cậu như vậy, chẳng lẽ Hoắc Yến Hành...?

Thấy Giản Đăng kín đáo nhìn mình, động tác ngồi xuống của Hoắc Yến Hành thoáng khựng lại: ... Sao vậy?

Anh lặng lẽ liếc nhìn sư tử đang nằm bên chân Giản Đăng, chỉ có thể vờ như không thấy gì:

"Bữa sáng không hợp khẩu vị?"

Không có.

Giản Đăng vội cúi đầu nhai mấy miếng, tinh thần thể cũng có suy nghĩ của chính mình, không thể cái gì cũng đổ lên đầu chủ nhân được, sao Hoắc Yến Hành có thể muốn sát lại gần cậu được?

Tránh để Hoắc Yến Hành dò hỏi, Giản Đăng nói sang chuyện khác:

"Không ngờ đàn anh sẽ nấu ăn thôi ạ."

Cậu còn tưởng Hoắc Yến Hành là kiểu coi phòng bếp là phòng trang trí ngày nào cũng ăn dịch dinh dưỡng giống mình.

Hoắc Yến Hành làm đồ ngọt chứ không nấu cơm lúng búng đáp, quyết định lát nữa sẽ đọc thêm mấy quyển sách dạy nấu ăn.

Nói đến đồ ngọt, Hoắc Yến Hành đứng dậy đi lấy kẹo thủ công đã gói xong trong tủ lạnh cho Giản Đăng:

"Mấy ngày trước em ở phòng thí nghiệm nên chưa đưa cho em."

Thấy bao bì quen thuộc, mắt Giản Đăng sáng lên: Cảm ơn anh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!