*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sắp tới mùa nghinh tân rồi nhỉ, không biết tân sinh viên lần này có bao nhiêu dẫn đường đây."
"Có thời gian quan tâm mấy cái đó thì không bằng ghép thêm mấy linh kiện đi, bọn lính gác năm 4 như chúng mình đừng hòng nhớ thương mấy bé dẫn đường."
Trong khi sinh viên trong phòng thí nghiệm đang nhiệt tình thảo luận thì Giản Đăng đang hết sức chuyên tâm đối chiếu số liệu cơ giáp, quang não trên cổ tay cậu lặng lẽ sáng tắt rất nhiều lần nhưng trước sau vẫn không thể làm chủ nhân nó chú ý.
Đối với chuyện mà các tổ viên thảo luận, Giản Đăng nghe tai này rồi lọt qua tai khác chứ không để bụng, cậu chỉ lờ mờ cảm thấy hình như mình đã thấy cảnh tượng này ở đâu rồi nhưng nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ ra.
Cậu quyết định đổ lỗi cho hiện tượng Déjà vu.
Tích tích --
Máy kiểm tra nhắc nhở số liệu không sai, Giản Đăng một chân giẫm lên thang hỗ trợ, thang hỗ trợ hình tròn bay lên đưa cậu lên trước cơ giáp cao gần ba mét.
Giản Đăng kéo kính phòng hộ vẫn luôn đeo trên đầu xuống, lúc định bắt đầu sửa chữa khớp nối cánh tay của cơ giáp thì các tổ viên phía sau cũng thay đổi đề tài mới, còn theo bản năng thấp giọng xuống.
"Ê nói nghe, hình như nhóc thủ khoa của chúng mình cũng đâu thua kém gì mấy dẫn đường đó đâu đúng không?"
"Nhóc thủ khoa nhảy lớp, hình như năm nay cũng lớn cỡ tân sinh viên mà."
"Tiếc thay là người bình thường..."
Vừa dứt lời, ánh mắt các tổ viên bất giác dừng lại trên người nhóc thủ khoa.
Nhóc thủ khoa đưa lưng về phía họ mặc chiếc áo ba lỗ đen đơn giản lộ ra hai cánh tay có một lớp cơ bắp mỏng, đường nét vô cùng xinh đẹp.
Sửa cơ giáp cũng không phải công việc dễ dàng, có mồ hôi chảy xuống cần cổ thon dài rồi theo động tác ngửa đầu của Giản Đăng mà hoàn toàn trượt xuống sống lưng, vô cớ khiến người ta tò mò không biết nó sẽ trượt đến đâu.
Ực.
Không biết là ai nuốt nước bọt, giọng điệu vừa rồi đáng tiếc Giản Đăng là người thường đã không còn ai nhắc lại nữa.
"Hồ Tiêu, đưa em linh kiện mẫu M2-53."
Giản Đăng không quay đầu lại mà nhờ bảo.
Hồ Tiêu đắm chìm trong bóng lưng xinh đẹp ấy nghe vậy thì tức khắc hoàn hồn, vội đưa linh kiện lên.
Khi đến gần, nhan sắc không kém gì dẫn đường cấp S của Giản Đăng càng giáng mạnh vào tâm hồn, Hồ Tiêu bất giác cảm thán, may là nhóc thủ khoa là người bình thường, chứ không là cửa phòng thí nghiệm bọn họ bị người ta đạp vỡ cả rồi.
Cách --
Tiếng linh kiện chạm vào nhau khiến Hồ Tiêu ngơ ngác nhìn đăm đăm Giản Đăng giật mình, lúc này hắn ta mới phát hiện không biết tinh thần thể của mình đã xổng ra từ lúc nào, lúc này nó đang nằm ườn nhõng nhẹo bên chân Giản đăng.
Người bình thường không nhìn thấy tinh thần thể của lính gác dẫn đường, thế nên hành vi này không khác gì giở trò lưu manh cả.
-- Càng không bàn đến việc tinh thần thể giao cảm với lính gác dẫn đường.
Tiểu Đằng, về đây!
Mặt Hồ Tiêu đỏ lên, thấp giọng bảo tinh thần thể đang dụi đầu lên ống quần Giản Đăng trở về.
Hắn ta nghĩ mãi cũng không ra, tốt xấu gì mình cũng là lính gác cấp B, sao sức tự chủ trước mặt Giản Đăng lại kém vậy chứ!
Con mèo có ngoại hình giống linh miêu lưu luyến biến mất bên chân Giản Đăng.
Sau khi linh miêu biến mất, Giản Đăng thoáng nghiêng người đứng tại chỗ, như thể tinh thần thể đó không gây chú ý gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!