Biệt thự Tuyệt Tình.
Tối.
" Bà xã đại nhân à…".
" Bảo bối của anh ơi..".
" Vợ yêu của anh à..".
" Nữ vương đại nhân..".
" Bà xã tại thượng của anh..".
" Em mở cửa cho anh đi mà..".
Bên ngoài phòng ngủ là tiếng gọi tha thiết của người đàn ông, anh đứng ở ngoài vừa đập cửa vừa kêu la đầy đáng thương. Nhưng dù có gọi thế nào thì người bên trong vẫn không mở cửa ra.
" Bà xã à, anh buồn ngủ rồi, em cho anh vào đi! ". Hắc Mộc Thần lười biếng dính chặt lên cái cửa kêu gọi đáng thương.
Nãy giờ bên trong phòng rất im lặng thì liền vọng lên tiếng nói hờn dỗi: " Anh ở ngoài đấy mà xám hối tội lỗi đi! ".
Giọng nói trong trẻo của Ngải Tịch vang lên, cô đứng trước cửa mà khoanh tay lại nói vọng ra đầy khó chịu. Cứ nói đến là cô lại thấy bực mình, không phải tại ai kia đứng ngoài cửa đêm nào cũng khi dễ cô sao?
Tên đàn ông chết tiệt!
Cứ mỗi đêm đợi khi Y Y và Tiểu Hi vừa ngủ là tên đàn ông nỉ non cầu xin ở ngoài lại bế hai đứa bé qua phòng kế bên, sau đó vừa trở lại phòng là đã nhanh chóng cởi hết quần áo của Ngải Tịch ra rồi tới tấp ăn cô sạch sẽ không chừa thứ gì.
Hôm nay nhân lúc cô đưa Y Y và Tiểu Hi về nội chơi mới có cơ hội để xả giận, vừa ăn cơm tối xong Ngải Tịch đã ba chân bốn cẳng chạy lên phòng khóa chặt cửa lại, nhốt Hắc Mộc Thần ở ngoài không cho anh vào.
Lâu lâu trừng phạt anh một chút cũng rất thú vị! Ai bảo tên đàn ông chết tiệt này mỗi đêm đều hành cô lên bờ xuống ruộng kia chứ?
Đứng ở ngoài đó xám hối là nhẹ cho Hắc Mộc Thần lắm rồi.
" Bà xã, anh biết sai rồi! Hiện giờ anh đang úp mặt vào tường để nhận lỗi đây…". Giọng nói dịu dàng thê lương của Hắc Mộc Thần từ bên ngoài vọng vào đầy đáng thương thảm hại, có trời biết từ lúc Ngải Tịch bị anh ăn sạch ở đảo Hawaii một trận thì cô bắt đầu giận dỗi, cấm anh đụng vào cô một tháng trời nếu không sẽ dọn về nhà ngoại ở, cuối cùng Hắc Mộc Thần đành chấp nhận gật đầu, ăn chay một tháng trời.
Khoảng thời gian đó chẳng khác nào là địa ngục với anh cả, vì vậy một tháng đó vừa kết thúc thì đêm nào anh cũng không buông tha cho Ngải Tịch được ngủ ngon lành, thế mà hôm nay cô lại nhẫn tâm nhốt anh ở ngoài, tối nay Hắc Mộc Thần không được thỏa mãn thì phải tìm ai giải quyết đây??
" Anh có úp mặt đến mấy tháng trời cũng không giải được tội lỗi đâu! Hừ! Không trừng phạt anh mấy lần thì sau này em không thể xuống giường nữa rồi! ". Ngải Tịch tức giận cực kỳ rồi hừ lạnh anh.
" Bà xã bảo bối à, anh bảo đảm ngày mai sẽ có một bản kiểm điểm mười nghìn chữ dâng tận tay cho em. Thật đấy, còn bây giờ để anh vào ngủ được không? ". Hắc Mộc Thần hết nước hết cái tha thiết cầu xin, anh sắp không chịu nổi nửa rồi..
" Không – Bao – Giờ!!! ". Ngải Tịch đắc ý nhướn cao chân mày rồi hừ lạnh giọng nói ra ngoài, nếu cô mà mềm lòng thì ngày mai chỉ có nước lê lếch mới xuống giường được, đêm nào cũng bị Hắc Mộc Thần ăn sạch rồi vật lộn mỗi đêm sao cô chịu nổi đây!?
Đột nhiên bên ngoài im lặng giây lát không tiếng động nữa, Ngải Tịch tiến sát lại gần cánh cửa rồi áp tai ra bên ngoài nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì cả!
Không lẽ Hắc Mộc Thần thật sự ngoan ngoãn chịu nhịn một đêm rồi? Kì lạ.. anh mà có thể nhịn nổi sao?
Đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài lại la lên tiếng hét..
" A!! Bà xã, bà xã!! Muỗi cắn anh rồi….".
" Bà xã, có muỗi cắn anh rồi!!! ".
" Còn có gián nữa kìa, mau mở cửa đi nếu không anh sẽ làm mồi cho bọn côn trùng đấy bà xã đại nhân à! ".
" Em nhẫn tâm để anh ở ngoài sao? ".
" Ngoài này lạnh lắm bà xã ơi, còn có muỗi với gián nữa! Á! Á! ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!