Phía đông đã trắng xóa, từng lớp ánh sáng rực rỡ của buổi sáng đang nhuộm màu lên bầu trời trong xanh. Bởi vì đang là cuối tuần nên toàn bộ thành phố Nam đều thức dậy chậm hơn bình thường một chút.
Khu dân cư đối diện nhà trọ Thương Minh có một công viên được bố trí không tồi, trong đây thường có các cụ già tập Thái Cực quyền và cả những người trẻ tuổi chạy bộ vào mỗi buổi sáng.
"Chàng trai trẻ, đang chạy bộ sao?"
Cụ ông đang tập Thái Cực quyền dừng lại, cười tủm tỉm nhìn chàng trai đang ngồi uống nước trên ghế dài gần đó, dáng cao chân dài, vẻ ngoài tuấn tú, hơn nữa còn kiên trì tập thể dục vào sáng sớm cuối tuần, rất có tính tự giác, ông cũng vừa mới đếm, cậu thanh niên này đã chạy suốt hai vòng lớn, thể chất đúng là không tồi:
"Đúng rồi, chàng trai trẻ, cậu có bạn gái chưa?"
Trước khi Văn Tê Hạc về nước, anh đã quen với việc chạy bộ vào buổi sáng, nhưng trước đây xung quanh biệt thự gần như đều là đất đai trên danh nghĩa của nhà họ Văn, trên đường hầu hết cũng không gặp được người lạ.
Sau khi về nước, mặc dù chung cư có máy chạy bộ, nhưng sau khi nhìn thấy khu dân cư ở đằng xa từ ban công nhà mình, Văn Tê Hạc bỗng nhiên cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.
Chạy ở đây được ba ngày, Văn Tê Hạc đã bị năm ông bà hỏi thăm về việc anh có bạn gái hay chưa, lại thấy ông cụ tiếp tục hỏi nữa, nhất thời buồn cười, ánh mắt anh chân thành:
"Có bạn gái, cô ấy... đang ngủ, lát nữa cháu phải mang bữa sáng về cho cô ấy."
A, có rồi sao. Nghe vậy, trên mặt cụ ông lộ ra vẻ thất vọng, cặp lông mày thưa thớt rũ xuống:
"Có bạn gái rồi, cậu nên đối xử tốt với cô bé, lần sau nhớ mang theo bạn gái đến tập thể dục buổi sáng cùng, người trẻ tuổi bây giờ, hơn phân nửa đều không được khỏe mạnh, như vậy là không tốt."
Văn Tê Hạc vặn chai nước, vui vẻ đồng ý:
"Ông, cháu về trước, hẹn gặp lại."
"Được rồi, gặp lại sau." Ông cụ chắp tay sau lưng đứng nhìn theo bóng dáng Văn Tê Hạc rời đi, sau một lúc lâu, nhíu mày vỗ vỗ đầu mình, cậu thanh niên này nhìn rất quen a, nhưng thật sự không nhớ ra đã gặp ở đâu, quả nhiên người già rồi, trí nhớ sẽ giảm xuống.
Trên đường Văn Tê Hạc trở về chung cư, đúng lúc bị bà Trịnh ở tiệm bánh bao nhìn thấy. Bà Trịnh vội vàng chào hỏi, trong đôi mắt hiền lành toát ra sự quan tâm:
"Huỳnh Huỳnh bị trật chân có nặng không? Mấy ngày rồi không thấy người đâu."
"Không nặng, đã đeo nẹp bảo vệ cổ chân rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi một tuần là sẽ ổn thôi."
Vừa nói xong, Văn Tê Hạc đã bị nhét hai túi nhựa vào tay, thậm chí còn không kịp từ chối.
"Cho con và Huỳnh Huỳnh, đem về ăn sáng đi! Huỳnh Huỳnh thích nhất là xíu mại bà gói đấy." Bà Trịnh vừa xoa xoa đôi mắt, vừa thở dài một tiếng:
"Năm ngoái con trai bà gặp chuyện, bà và ông nhà lúc đó đang hoang mang không biết làm gì, may nhờ có Huỳnh Huỳnh giúp liên hệ luật sư và bệnh viện, thậm chí còn giúp chúng ta tìm một cửa hàng mới."
"Huỳnh Huỳnh bình thường đều sống một mình, bà thì mong có thể chăm sóc được con bé chút nào hay chút ấy." Nói đến đây, bà Trịnh cười áy náy:
"Nhưng thường ngày đều là Huỳnh Huỳnh chăm lo cho chúng ta, đi làm sớm còn mua mấy phần đồ ăn sáng cho đồng nghiệp, bà thấy hết, con bé cũng thật tốt bụng."
Văn Tê Hạc nghe xong lời bà Trịnh nói, thu hồi cánh tay đang định trả tiền qua điện thoại, dù sao cũng là tấm lòng của người già:
"Cảm ơn bà Trịnh, lát nữa con sẽ mang đồ ăn sáng cho Thời... cho Huỳnh Huỳnh."
Ban đầu trong mắt anh, Thời Huỳnh là một cô gái xinh đẹp và sắc sảo, thích nắm quyền chủ động trong công việc, nhưng sau khi nghe những lời này của bà Trịnh, anh đột nhiên nhận ra, ẩn dưới vẻ bề ngoài độc lập, nổi bật ấy là một trái tim mềm mại luôn được che giấu cẩn thận.
"Được rồi, về đi thôi, về đi."
Văn Tê Hạc cúi đầu nhìn hai túi đồ ăn đầy ắp trong tay, không khỏi bật cười. Vừa mới nói sẽ mang bữa sáng cho bạn gái, ai ngờ ngay sau đó lại xách luôn hai túi bữa sáng đầy ắp thế này.
---
"Anh Thời, anh thảm quá đi ha ha ha ha."
Vừa bật video lên, tiếng cười sảng khoái của Hà Lam đã vang khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!