Chương 8: (Vô Đề)

Được rồi, lên đi.

Văn Tê Hạc nói xong, lại ngồi xổm xuống, nhưng không giống lần trước, anh đưa lưng về phía Thời Huỳnh.

Thấy thế, cả người Thời Huỳnh cứng đờ trên ghế, ngơ ngác liếc nhìn xung quanh, cõng nhau giữa chốn đông người như này thật ngại chết, ấp úng nói:

"Không cần cõng đâu, tổng giám đốc Văn, xe của anh đỗ ở đâu? Tôi nhảy bằng một chân qua là được."

Nhảy bằng một chân?

Văn Tê Hạc nghiêng đầu, xương quai hàm thanh thoát mịn màng như được phủ một lớp sáng màu dưới ánh sáng từ mặt trời:

"Cô nhảy bằng một chân xong, mắt cá chân lại bị trật sẽ lại nặng thêm, thời gian dưỡng thương vốn dĩ từ một tuần sẽ bị kéo dài tới hai ba tuần, có lời không?"

Anh thấy đôi mắt Thời Huỳnh vẫn đỏ hoe, giống hệt một một con thỏ con đang bị dọa cho sợ hãi, khóe môi hơi cong lên, trái tim như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, cảm giác mềm mại lạ kỳ.

"Cõng hay bế công chúa đều được, nhưng nhảy bằng một chân thì không được." Văn Tê Hạc nói xong, bày ra bộ dạng tiểu bối ngoan ngoãn nhìn về phía bà Trịnh trưng cầu ý kiến:

"Bà cảm thấy có nên để cô ấy nhảy bằng một chân không?"

"Không được, làm vậy thì cổ chân lại nặng thêm, Huỳnh Huỳnh ở một mình sẽ không tiện! Huỳnh Huỳnh mau để bạn cõng con đi bệnh viện đi, đừng lãng phí thời gian. Hơn nữa hai người các con đều là bạn bè, cậu thanh niên này cũng sẽ không để ý đâu."

Tuy rằng bà Trịnh thấy Văn Tê Hạc tướng mạo tuấn tú, ánh mắt ngay thẳng, cũng có tâm tác hợp cho hai người, nhưng bà cũng không muốn tình trạng ở mắt cá chân của Huỳnh Huỳnh trở nên trầm trọng hơn, dù sao cõng cũng tốt hơn nhiều so với nhảy bằng một chân.

Huỳnh Huỳnh bởi vì cứu mình nên mới bị trật chân, nếu không có cô đỡ lấy, bà ngã xuống ba tầng cầu thang xong, rất có thể mạng cũng chẳng còn.

Văn Tê Hạc cũng rất có tự giác diễn nốt vở kịch kẻ xướng người hoạ này, quả quyết gật đầu:

"Con đương nhiên không ngại." Nói xong, giọng điệu trầm xuống, tăng thêm một chút cô đơn:

"Tổ trưởng Thời, cô không coi tôi là bạn bè sao?"

Thời Huỳnh: ...

Có kẻ nào lại không muốn làm việc với sếp lớn kia chứ!

Dưới ánh mắt nóng bỏng cửa Văn Tê Hạc cùng bà Trịnh, Thời Huỳnh khẽ thở dài, xách đôi giày cao gót của mình lên, leo lên lưng Văn Tê Hạc, vừa leo lên đã không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Văn Tê Hạc nhìn qua có chút thon gầy, tưởng như không biết đánh nhau cũng chẳng biết chạy nhảy, nhưng khi anh cõng cô đứng dậy, vậy mà lại rất có sức bật.

Thời Huỳnh để ý thấy, suốt dọc đường, đi hai tay Văn Tê Hạc vẫn luôn giữ nhẹ, tay để tránh chạm vào làn da ở đùi cô. Lại nhớ tới vừa nãy, lúc anh kiểm tra tình trạng trật chân cho cô, anh cũng ngồi xổm xuống, hơn nữa hoàn toàn chưa từng ngẩng đầu lên xem.

Văn Tê Hạc rất biết điều tiết không khí, thỉnh thoảng anh sẽ nói vài câu, để Thời Huỳnh không cảm thấy lúng túng giữa khoảng không gian chỉ có hai người. Sau khi tới bệnh viện, hai người theo chỉ dẫn của bác sĩ, đi chụp X

-quang, nhận được kết luận chính thức: Không gãy xương.

Lúc bước ra khỏi bệnh viện, mắt cá chân của Thời Huỳnh đã vinh dự được kèm thêm một chiếc nẹp màu xanh lam, Văn Tê Hạc vốn dĩ muốn cô dùng cả xe lăn hoặc nạng, nhưng bị Thời Huỳnh kiên quyết cự tuyệt.

Cô lười biếng dựa vào ghế, rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mình một lúc, chớp chớp đôi mắt, ký ức lại quay về một buổi chiều nào đó.

Ngôi trường mà Thời Huỳnh theo học là trường liên cấp từ tiểu học lên đến trung học cơ sở. Lúc đó đang là buổi trưa, đại hội thể thao do trường tiểu học tổ chức khá náo nhiệt, bởi vì lớp có quá ít bạn báo danh, nên Thời Huỳnh đang làm lớp trưởng bị lớp phó văn thể mỹ lôi kéo đăng ký đủ ba hạng mục, mà hạng mục đầu tiên trong buổi chiều là chạy tiếp sức nữ 4x400.

Thời Huỳnh chạy lượt cuối, đứng thứ 4 trong nhóm nhỏ. Vốn dĩ, cô rất chắc chắn mình sẽ lọt vào top 3, nhưng vừa mới chạy được nửa chặng đường thì cô bạn đứng thứ 3 bị trượt chân, bất ngờ ngã xuống, Thời Huỳnh đang chuẩn bị lướt qua cô bạn kia nhất thời không kịp phản ứng, trốn tránh không kịp cũng bị vấp ngã, té mạnh xuống sân thể dục.

Đầu gối và khuỷu tay đau đớn tột cùng khiến sắc mặt Thời Huỳnh tái nhợt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

A, Thời Huỳnh!

"Thầy ơi thầy ơi, có một bạn bị ngã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!