Chương 7: (Vô Đề)

Văn Tê Hạc hoàn toàn không để ý đến sự quan sát đầy tò mò của nhóm nhân viên, anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi đẩy điện thoại của mình đến trước mặt Thời Huỳnh:

"Tổ trưởng Thời, quét mã kết bạn có được không? Với lại, làm phiền cô thêm tôi vào nhóm WeChat của dự án Flower Diamonds buổi sáng."

Thú thật, vừa rồi anh chỉ có gì nói nấy, buột miệng thốt ra mà thôi, nhưng nói xong lại phát hiện có chỗ hơi sai sai.

Vì sợ nhân viên công ty hiểu lầm anh cùng Thời Huỳnh sống chung nên mới mượn việc thêm bạn WeChat để làm sáng tỏ, nhưng có vẻ mạch não của Văn Tê Hạc và nhóm nhân viên không cùng tần số.

Mấy người Vu Giai Đan: …

Địa chỉ nhà cũng đã biết rồi, thế mà còn chưa kết bạn WeChat? Hơn nữa hà cớ gì không nhờ nhân viên của mình thêm vào mà lại nhờ người của bên đối tác?

Tay cầm di động của Thời Huỳnh thoáng dừng lại, quét mã QR trên điện thoại Văn Tê Hạc, thêm anh vào [Nhóm dự án FD].

Trong wechat, hình đại diện wechat của Văn Tê Hạc chỉ là hình mặc định, ghi chú cũng ngắn gọn không kém, WQH, Thời Huỳnh liếc mắt nhìn, cũng không thay đổi tên ghi chú nữa.

Anh trai nhỏ cũng luôn dùng hình đại diện mặc định trên WeChat, nhưng sau đó lại không chịu nổi sự dày vò của Thời Huỳnh, đành đổi hình đại diện thành bánh nguyên tiêu, Ôn Tiêu, Nguyên Tiêu.

[Ong… ]

Thời Huỳnh ngẩn ra, cụp mắt nhìn màn hình, vẻ ung dung trên mặt bỗng cứng đờ, giương mắt nhìn kẻ đầu têu, nhưng người kia vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, thưởng thức rượu, nhìn ngoài cửa sổ chứ không nhìn cô.

[WQH: Khuyên tai cô đánh rơi trên xe, tôi để ở dưới đ ĩa của cô.]

Trước khi Thời Huỳnh lấy chén đ ĩa ra, cô đã đưa tay chạm vào tai mình trước, quả nhiên, vành tai bên phải trống trơn, có lẽ là do cô buông xõa mái tóc xoăn nên Chu Kha Phàm và Lý Duyệt đều chưa nhìn ra.

[SY: Cảm ơn.]

Thời Huỳnh trả lời xong, nhẹ nhàng lấy chiếc đ ĩa ra, nhìn thấy đôi khuyên tai hoa hồng cô mang theo lúc sáng đặt trên bàn.

Khi ngón tay chạm vào viên kim cương vụn phía trên, cô không khỏi hơi rụt tay lại một chút, có thể là do tâm lý, mặt trên của hoa tai dường như vẫn còn lưu lại hương nước hoa trong trẻo lành lạnh chỉ có ở Văn Tê Hạc, từng chút một phả vào trên mặt cô .

Sau khi trở lại văn phòng của mình tại Quảng cáo Hình Không, Thời Huỳnh thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nhẹ nhàng sờ sờ khuyên tai bên phải, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.

[... Một đám Xì Trum, bọn họ…]

Chút cảm giác không được tự nhiên còn sót lại của Thời Huỳnh đã bị mấy nhóc Xì Trum xua tan sạch sẽ, nhìn thấy người gọi tới, trên mặt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ:

"Ông nội Tần, chênh lệch múi giờ, bên kia ông đã là nửa đêm rồi đó."

"Nhưng trong nước đang là buổi chiều, Niếp Niếp, hai ba tuần nữa ông nội Tần sẽ trở về, con phải tới nhà ăn cơm đấy."

"Đương nhiên sẽ đi thăm ông rồi, ông nội Tần, triển lãm tranh của đại sư Từ Bắc sẽ khai mạc vào thứ tư tuần sau, dự kiến kéo dài khoảng một tháng, có dịp ông cháu mình đi xem nhé?"

Nhất định phải đi.

Ông nội Tần có ba bức tranh của đại sư Từ Bắc, nói xong lại thở dài:" Bé à, con còn giỏi hơn cả cháu trai ông, thằng nhóc thối kia vừa nhìn thấy tranh đã choáng váng, hoa mắt chóng mặt… Đúng rồi, sau khi về nước ông nội dẫn nó đi gặp con, hồi trước toàn là lúc ông nội xuất ngoại thì nó về nước, thế nên mới mãi không có cơ hội giới thiệu hai người các con với nhau.

"Nếu cháu trai mình có chí khí chút nữa, cưới được bé về nhà, thì thật tốt quá. Thời Huỳnh nghe ra ý định kéo dây tơ hồng trong lời nói này, không nhịn được mà bật cười:"Ông nội Tần, đã khuya rồi, ông nên ngủ đi thôi.Rồi rồi, ngủ ngay ngủ ngay, công việc không hài lòng cái gì cũng đừng tự tủi thân, có ông nội ở đây, con không phải sợ.Con sẽ làm người khác tủi thân, cũng sẽ không tự ngược đãi chính mình, ông nội Tần, ngủ ngon.

"Thời Huỳnh nói xong, chờ bên kia cúp máy mới cất điện thoại đi. Sau một lúc lâu, Thời Huỳnh mỉm cười, đưa tay vuốt v e khung ảnh bằng gỗ trên bàn, trong ảnh, ông lão mặc sườn xám ôm một cô bé vừa tròn tháng trong lòng ngồi ở phía trước, cặp vợ chồng trẻ tuổi sóng vai đứng ở phía sau:"Mọi người có thấy không?

Bây giờ Niếp Niếp đã có trưởng bối quan tâm, có bạn thân để đùa giỡn, rất hạnh phúc."

Ông bà nội Tần là bạn đại học của ông bà nội Thời, khi Thời Huỳnh mới học đến năm thứ ba trung học cơ sở, bà nội cô sinh bệnh qua đời, sau đó ông nội Tần vẫn luôn chăm sóc chiếu cố Thời Huỳnh, thậm chí có lần còn muốn đón Thời Huỳnh đến nhà họ Tần ở.

Mà Thời Huỳnh không thích làm phiền người khác, lên cấp ba thì đến trường học nội trú, sau đó cùng Khúc Thanh Trú thi đậu đại học Hoa ở thành phố Kinh, tốt nghiệp xong thì trở lại thành phố Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!