[Nhận cái rắm!]
Má ơi, Văn Tê Hạc mà nghe được lời nói hùng hồn mà mình thốt ra lúc say, chắc chắn sẽ trực tiếp ra lệnh cho một tổ ba người bọn họ cuốn gói về nhà ngay lập tức.
Trong lòng Thời Huỳnh quay cuồng hàng vạn lần, ước gì có thể quay lại quá khứ tát tỉnh cái người không biết lựa lời kia. Nhưng hiện tại, cô vẫn chỉ có thể mỉm cười, không dám tỏ ra lúng túng.
Cô vươn tay bắt lấy bàn tay to trắng trẻo mát lạnh của người đối diện, vừa chạm vào đã buông ra:
"Rất hân hạnh được gặp, Quảng cáo Hành Không, Thời Huỳnh."
"Rất hân hạnh được gặp."
Văn Tê Hạc quan sát nét mặt của Thời Huỳnh từ đầu đến cuối. Thật kỳ lạ, anh cứ tưởng, khi Thời Huỳnh nghe được lời giới thiệu của mình, có lẽ sẽ cảm thấy chột dạ, kinh ngạc vì lời nói lúc trước của bản thân trong quán bar.
Nhưng trong mắt cô lại chỉ thoáng qua một tia thất vọng, khiến ánh sáng trong mắt cũng trở nên ảm đạm.
Mấy nhân viên của Hành Không và Bách Đốn nỗ lực kiềm chế âm thanh ăn cháo của mình, nhưng lại không kiềm chế nổi hai mắt tò mò cứ lén nhìn Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc. Bọn họ không chỉ đi xuống từ một xe, mà bây giờ lại còn ngồi ăn sáng cùng một bàn!
Nhưng suốt bữa ăn này, hai người kia đều duy trì phẩm đức tốt đẹp, ăn cơm không nói chuyện, thế nên các nhân viên chưa nhìn ra được chút mờ ám nào, và điều quan trọng nhất là…
Nhân viên Bách Đốn che mặt:
Ông chủ thế mà lại bình thản để con gái nhà người ta trả tiền chiêu đãi.
Nhân viên Hành Không đỏ mặt: Tổ trưởng thế mà lại thản nhiên dùng một bữa sáng để hối lộ ông chủ lớn.
Đã hỏi được họ tên rồi nên Thời Huỳnh có chút lơ đãng, mà Văn Tê Hạc cũng đã nhìn ra sự lơ đãng này của cô. Bản thân anh tự cân nhắc, suy đoán đôi chút, rồi lại tự nhận ra một câu trả lời không mấy hay ho. Cô gái này, chắc là lại nhận lầm người nữa rồi.
Văn Tê Hạc hơi cụp mắt, che đi ánh nhìn u tối của mình. Anh nghiền ngẫm lại thái độ của Thời Huỳnh hôm qua, về cái người mà cô gọi là anh trai nhỏ đã nhiều năm không gặp. Anh chàng trúc mã đó, thật sự khó quên đến vậy sao?
Bởi vì một vụ tai nạn nghiêm trọng mà anh không thể nhớ rõ được nguyên do, nhưng Văn Tê Hạc biết nó khiến anh khi tiếp xúc với mọi người vẫn luôn có sự xa cách và lạnh nhạt.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh nảy sinh một loại cảm xúc gọi là cảm tình, nhưng xem ra, vừa mới bắt đầu đã phải gặp trở ngại.
So sánh với hồi ức tốt đẹp kia, ưu thế của anh bỗng trở nên mờ nhạt.
Cả nhóm người rời khỏi quán [Ngũ Cốc Tạp Lương], lúc đi đến Châu báu Bách Đốn thì không khỏi nhận được những ánh mắt tò mò từ các nhân viên. Những người chưa từng gặp Văn Tê Hạc đều không khỏi ngạc nhiên, ông chủ mới nhậm chức quả thực là một chàng trai trẻ tuổi tài năng, khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng điều ngạc nhiên hơn là, người đã dũng cảm đối đầu với tổ trưởng bên B vào tháng trước, tổ trưởng Thời, lại đang đi cùng với sếp lớn!
Phòng họp mà Thời Huỳnh và hai người kia muốn đến nằm ở cuối tầng 6, trong khi văn phòng của Văn Tê Hạc lại nằm ở tầng cao nhất.
"Tổ trưởng Thời, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, Hành Không sẽ không làm Bách Đốn thất vọng đâu, phải không?" Ngay lúc Thời Huỳnh chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, Văn Tê Hạc đột ngột lên tiếng.
Ở công ty, khuôn mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khí chất lại mạnh mẽ thu hút ánh nhìn của mọi người. Chỉ bằng một câu đơn giản nhưng không khác gì tuyên bố rõ ràng, rằng nếu Hành Không không đưa ra được ý tưởng khiến Bách Đốn hài lòng, sự hợp tác giữa họ sẽ kết thúc tại đây.
"Đương nhiên sẽ không."
Trước khi cánh cửa thang máy khép lại, Thời Huỳnh khẽ mỉm cười: Hợp tác vui vẻ.
Lý Duyệt liếc nhìn thang máy đang dần đi lên, thấp giọng dò hỏi:
"Anh Thời, chị và ông chủ của Châu báu Bách Đốn có quen biết nhau sao? Hơn nữa còn ngồi cùng xe lúc sáng, em và Phàm Phàm nhìn thấy đều sợ tới ngây người."
Người ở tổ một và hai khi có mặt người khác thì sẽ gọi Thời Huỳnh là tổ trưởng Thời, coi như để thể hiện rằng nhân viên Hành Không rất có tổ chức và kỷ luật.
Nhưng khi chỉ còn nhân lực nội bộ thì sẽ gọi là anh Thời.
"Nếu quen biết thật thì sẽ giới thiệu tên họ với nhau ở trước cửa hàng không?" Chu Kha Phàm cắt đứt suy đoán loạn cào cào của Lý Duyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!