[Sandwich: Cậu ấy tình cờ gặp lại người yêu cũ sau mười năm không gặp, nhưng người yêu cũ của cậu ấy lại nghiêm túc khẳng định rằng cậu ấy đã nhận sai người, cậu ấy nghi ngờ rằng người yêu cũ có nỗi khổ nào đó, đang ngần ngại không biết có nên hỏi thẳng với người kia hay không.]
Thời Huỳnh nhìn chằm chằm vào xưng hô người yêu cũ trong khung chat, mặt nóng bừng đến mức phải lấy tay quạt quạt, Trong quá khứ, cô và anh trai nhỏ là quan hệ anh em thuần túy, cho đến tận sau này vẫn không thay đổi.
Nhưng năm ngoái tại bữa tiệc sinh nhật của Hạ Lam, khi cô chơi trò thật hay thách, Thời Huỳnh bị hỏi về hình mẫu lý tưởng của chồng tương lai, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô lại là anh trai nhỏ.
Lúc đó, cô nhận ra rằng cái gọi là tình nghĩa anh em kia, ở trong lòng mình đã sớm lên men biến chất.
[Blank: Mười năm không gặp, rất có khả năng là nhận nhầm.]
[Blank: Nhưng nếu nhận đúng người, thì nỗi khổ duy nhất của người yêu cũ đó chắc chắn là hiện tại đã có người mới.]
Thời Huỳnh há miệng thở d ốc, nhăn khuôn mặt nhỏ, đưa tay che trái tim mình, câu nói kia khiến lồ ng ngực cô đau đến khó thở, anh trai nhỏ có thể đã có cô gái khác, là bạn gái của anh, cho nên mới nói không quen biết cô?
[Blank: Có một cách để kiểm tra.]
[Sandwich: Xin được chỉ dạy.]
[Blank: Không hẳn là chỉ dạy, nếu bạn cậu còn đang do dự có nên đi sang hỏi rõ hay không, chứng tỏ là đã có được địa chỉ của người yêu cũ, chỉ cần hỏi hàng xóm, đồng nghiệp tên họ của người đó là được.
Trong trường hợp là sinh đôi thì sẽ có họ tương tự, nhưng vừa giống người vừa giống họ tên là rất hiếm thấy.]
Hỏi tên… Thời Huỳnh vỗ tay, nhìn ảnh hồ sơ trống trơn của Blank, người vừa đâm hai nhát dao vào trái tim cô, bỗng cảm thấy nhìn thế nào cũng xinh đẹp đáng yêu:
"Đồng nghiệp thì tạm thời không biết, còn hàng xóm…"
Nụ cười trên mặt Thời Huỳnh thoáng chốc cứng đờ, đôi mắt mở to một chút, hàng xóm bên cạnh, không phải chỉ có mỗi cô sao?
Căn phòng được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, bức tường trắng xoá, giá sách được sắp xếp ngăn nắp trình tự, bên cạnh có treo một bồn lan ống điếu, những chiếc lá xanh lơ vươn mình khoe sắc, lộng lẫy như bức tranh sơn dầu, tăng thêm vài phần sức sống.
Trên bàn chất đầy tài liệu, có vài cuốn sách nước ngoài và một cuốn sách bìa cứng đang mở được xếp gọn gàng, bên cạnh cuốn sách có một chiếc gạt tàn bằng ngọc bích, màn hình máy tính tản ra một luồng ánh sáng trắng mờ, phía trước có một cây bút máy hiệu Parker màu đen bóng nằm ngang.
Văn Tê Hạc vừa mới bước ra từ phòng tắm, tóc mái ướt còn dính trên trán, mang theo hơi ẩm, làn da trắng sứ hơi ửng hồng, ánh mắt anh dừng lại ở cuộc trò chuyện với Sandwich, thật lâu sau, anh mỉm cười.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng cất lên, có chút sâu xa:
"Nếu nhận nhầm, vậy thì chứng tỏ người yêu cũ không đủ tốt thôi." Tựa như cái người được gọi là anh trai nhỏ kia.
Văn Tê Hạc ở trên mạng luôn hiện rõ sự lạnh lùng chân thật từ tận xương cốt, trong quá trình hợp tác tổ đội ở [Secret Room Survival], mỗi lần anh nhập chữ hoặc nói chuyện đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, vẻn vẹn chỉ nói rõ số điểm đạt được là bao nhiêu.
Trong ấn tượng, anh và Sandwich chỉ mới hợp tác qua một lần, nhưng lại có sự ăn ý đến bất ngờ. Hai người ở mật thất, một nam một bắc, không nói chuyện với nhau, lại có thể đưa ra những kế hoạch rất có hiệu quả.
Cho nên, lý do làm anh trả lời tin nhắn vào buổi tối thế này, một phần là vì nickname Sandwich nhìn qua rất thuận mắt, một phần là bởi… Văn Tê Hạc rũ mắt nhìn vào màn hình giám sát trên máy tính, trước cửa không một bóng người, một lúc lâu sau mới thò tay lấy hộp thuốc lá ra.
Một phần là bởi…
Khi nhìn thấy dòng chữ nhận nhầm người, trong đầu anh đột nhiên dần hiện ra đôi mắt long lanh như sắp khóc của cô gái nhỏ nào đó trong thang máy.
Trong giây lát, tiếng cười trầm thấp vang lên:
"Mới gặp có hai lần đã thấy đau lòng, lần sau gặp lại, nhất định phải hỏi tên."
---
Châu báu Bách Đốn dự kiến tổ chức cuộc họp thảo luận vào khoảng 9 giờ 30 phút sáng, Thời Huỳnh đã sớm sửa soạn xong, nhưng vẫn nhẹ nhàng mở cửa, trộm ngắm tình hình của nhà bên:
"Hôm qua đi làm không gặp ở thang máy, chắc anh ấy đi làm lúc 8 rưỡi nhỉ?"
Ánh mắt Thời Huỳnh không hề xê dịch, cứ chằm chằm vào cánh cửa cửa căn nhà bên cạnh, âm thầm cân nhắc, lúc chạm mặt nhau làm thế nào để bắt chuyện mà không tạo cảm giác xấu hổ đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!