Anh trai nhỏ.
Văn Tê Hạc khẽ mở miệng, lẩm bẩm lại ba chữ kia. Lúc anh còn đi học, từng có vài lần bị nữ sinh chặn lại để xin số điện thoại, cùng trường thì sẽ gọi anh là đàn anh, khác trường thì sẽ gọi là anh trai nhỏ.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ba chữ anh trai nhỏ này ngọt ngào đến thế, như thể trộn lẫn đường bên trong.
[Ong…]
Điện thoại anh đang cầm bỗng rung lên, màn hình hiện lên một chuỗi tin nhắn hahaha từ Tần Vân Thăng.
Mà cả đoạn tin nhắn dài ấy, chỉ có ba câu là có nội dung hoàn chỉnh.
[QYS: [hình ảnh][hình ảnh]]
[QYS: Hahaha, tôi hỏi được rồi, em gái ruột của bạn tôi hỏi con gái người ta có nhận người yêu không, cô ấy trả lời ba chữ… hahaha.]
[QYS: Nhận cái rắm!]
Văn Tê Hạc nhìn ba chữ nhận cái rắm trong tin nhắn, lại nghĩ về ba chữ anh trai nhỏ, cảm xúc lẫn lộn.
Anh trai nhỏ?
Thời Huỳnh ngơ ngác trong giây lát, mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ. Cô không kìm chế nổi sự phấn khích đang bộc phát, cơ thể có chút mơ hồ, giống như một con mèo con sợ hãi, duỗi ra miếng đệm thịt màu hồng, lặng lẽ, nắm được ống tay áo người đối diện.
Mềm mại, mượt mà.
Là thật, là vải thật!
Thời Huỳnh vui sướng tới mức muốn bay lên trời, nhưng ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô đã ướt đẫm, khiến đuôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên:
"Anh trai nhỏ, anh về rồi sao?"
Văn Tê Hạc nhìn Thời Huỳnh từ đầu đến cuối, từ lúc cô nắm lấy áo anh đến khi thốt ra câu hỏi kia, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh hơn một chút.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng kéo ống tay áo ra khỏi tay cô, ngẩng đầu lên, vẫn là ánh mắt dịu dàng, ân cần và lịch sự, nhưng vẫn không giấu được sự xa cách:
"Cô gái, cô nhận nhầm người rồi."
Vừa nói xong, mí mắt Văn Tê Hạc hơi cụp xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thời Huỳnh, trái tim anh bỗng nhiên nhói lên đau đớn.
Văn Tê Hạc thừa nhận lúc vừa mới gặp Thời Huỳnh, trong lòng anh đã có chút hào cảm, nhưng không đến mức là tình yêu sét đánh, cùng lắm chỉ là sự quen thuộc mơ hồ. Dù sao, trong mắt Văn Tê Hạc thì vẻ đẹp của phụ nữ luôn na ná nhau, trùng lặp ký ức cũng không có gì là lạ.
Mà bây giờ, khi trải nghiệm việc bị một cô gái mà mình có cảm tình nhận nhầm thành người khác, cảm giác này khiến anh cảm thấy… khó chịu, sự khó chịu đến lạ lùng, đột ngột này khiến anh phải cụp mắt xuống, che đi sóng ngầm đang quay cuồng, tránh làm cô sợ hãi.
Cô… nhận nhầm?
Thời Huỳnh sửng sốt trước lời nói của Văn Tê Hạc, cô ngơ ngác nhìn bàn tay đang dừng lại giữa không trung của mình, nước mắt đang trào ra, cô vội cúi đầu, sợ bị Văn Tê Hạc nhìn thấy, như thế sẽ càng khó xử hơn.
Tay Thời Huỳnh buông thõng một bên, sau đó tự hung hăng nhéo mạnh vào phần thịt ở eo mình, cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng.
Đợi đến khi nuốt toàn bộ nước mắt vào trong, cổ mới ngước đôi mắt đỏ hoe lên, giọng nói khàn đặc:
"Anh trai nhỏ, anh… không nhận ra em sao?"
Câu nói này đã tiêu hao hết sức lực của cô, lý do khiến cô kiên trì sống tiếp trong suốt những năm qua, lý do khiến cô kiên trì với bác sĩ mỗi lần giải thích về sự tồn tại của mình, tất cả đều trở thành trò cười.
Khi gặp lại, tất cả những gì cô nhận được chỉ là một câu nói nhẹ nhàng như không:
Cô nhận sai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!