Chương 3: (Vô Đề)

Thứ hai.

"Tổ trưởng, giải thưởng lớn của hội chợ triển lãm S&D đã được đưa lên môi trường kiểm thử lúc 9 giờ sáng nay." Thực tập sinh Chu Kha Phàm nhìn thấy Thời Huỳnh, vội đi đến báo cáo chi tiết:

"Kịch bản quảng cáo cho đồ uống Lam Tây…"

"Dự án Lam Tây vẫn còn rất nhiều thời gian, cuối tháng đưa kịch bản là được."

Thứ hai, phần lớn đồng nghiệp trong công ty đều không phải đến sớm hay làm thêm giờ, Thời Huỳnh mặc áo blazer vải chéo phong cách casual kết hợp với chân váy lưới bồng, dáng vẻ tinh anh nghiêm túc lại không mất đi sự dịu dàng điềm đạm:

Đặt phòng họp chưa?

"Đặt rồi ạ, tầng 3 phòng A2."

"Thông báo cho nhóm marketing một và hai lúc 10 giờ đến phòng họp, in toàn bộ tài liệu của hai dự án từ tháng trước ra, đưa cho mỗi người một bản."

Thời Huỳnh vừa dứt lời, hai người đã đi tới khu vực làm việc của nhóm một và hai, cô giơ chiếc túi trong tay lên:

"Bữa sáng ở trong này, mọi người tự lấy rồi đến phòng trà ăn đi, 10 giờ bắt đầu họp."

Cảm ơn anh Thời!

"Anh Thời, quán đối diện nhà chị đúng là siêu ngon, tuần trước em thèm quá nên phải ngồi tàu điện ngầm tận nửa tiếng chỉ để ăn bánh rán hành đó."

Lần nào đến sớm, Thời Huỳnh cũng mang một ít đồ ăn sáng cho nhóm một và hai, bề ngoài là tổ trưởng chăm sóc tổ viên, nhưng thực ra bên trong là muốn giúp đỡ một chút cho công việc làm ăn của hai cụ già gần nhà.

"Lần sau tôi sẽ mua bánh rán hành."

Thời Huỳnh cười nói một câu xong thì vẫy vẫy tay, trở về văn phòng của mình.

Cảm ơn anh Thời!

Mấy nhân viên ngồi ăn sáng trong phòng trà, vừa uống sữa đậu nành vừa xúm lại bàn tán:

"Mọi người có thấy không? Hình như anh Thời đang tức giận."

"Cũng phải thôi, vị trí giám đốc bị một kẻ có ô dù giật mất, ai lại không tức? Đồ chó đó không chỉ đoạt vị trí giám đốc mà còn lấy đi tài nguyên của Châu báu Bách Đốn sang cho nhóm ba, đúng là không có liêm sỉ!"

"Đúng là tiếc thật. Hai năm trước, nếu không phải anh Thời đích thân đàm phán thương vụ này thì Châu báu Bách Đốn làm gì ghé mắt nhìn trúng công ty nhỏ này chứ?"

Bên ngoài vẫn còn ồn ào nghị luận, vậy mà nhân vật chính đang được nói đến lại ngồi trong văn phòng nhàn nhã pha trà. Trà mới pha xong, Thời Huỳnh đã nghe tiếng gõ cửa.

"Tổ trưởng, tài liệu dự án đây ạ."

Chu Kha Phàm đẩy cửa ra, liếc nhìn Thời Huỳnh, thấy sắc mặt cô có vẻ không tồi, mím môi đặt tập tài liệu còn thoảng mùi mực in lên bàn:

"Chị à, sao chị lại dễ dàng nhường tài nguyên của Châu báu Bách Đốn cho người khác thế?"

Châu báu Bách Đốn hiện giờ là khách hàng lớn nhất của Quảng cáo Hành Không. Hơn nữa với tiền đề quan hệ đã có với Châu báu Bách Đốn, những hợp tác với các công ty khác thuộc tập đoàn Bách Đốn cũng dễ dàng mở rộng.

Nếu giữ được Bách Đốn, trong tương lai, nếu Thời Huỳnh có muốn nhảy việc thậm chí còn có thể mang theo tài nguyên này đi.

Kết quả là vào tuần trước, tài nguyên béo bở đó đã bị nhóm ba dùng quan hệ đoạt mất, Chu Kha Phàm vẫn luôn buồn bực, rốt cuộc chiều hôm đó ông chủ đã đe doạ thế nào mới khiến đàn chị buông bỏ Châu báu Bách Đốn.

Thời Huỳnh nhấp một ngụm trà hoa mới pha, nhàn nhã lật xem tài liệu, trên mặt đã không còn thấy vẻ khó chịu như lúc mới đến công ty.

Cô nhếch khóe miệng, cười nhạt:

"Cậu đoán xem, cuộc họp lúc 10 giờ sẽ thảo luận về cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!