Trong thư phòng mang phong cách cổ điển và thanh nhã, khói từ chiếc lư hương chạm khắc hình sư tử bằng ngọc trắng lượn lờ trong không khí, mùi đàn hương nhè nhẹ quanh quẩn khắp phòng, khiến Văn Tê Hạc nhíu mày khó chịu.
"Tê Hạc, con làm thế cũng quá tuyệt tình rồi."
Văn Thư Dương trầm mặt, ngẩng đầu nhìn Văn Tê Hạc với ánh mắt không đồng tình:
"Ta không phản đối chuyện con và Thời Huỳnh, nhưng con lại giúp đỡ con bé, nhắm vào Kỳ Sâm trong công ty, con làm vậy nhân viên của công ty sẽ nghĩ gì về con?"
Tuy rằng Tập đoàn Bách Đốn ở trong nước đã độc lập, nhưng vẫn có một nửa số công việc cần sự hỗ trợ của chi nhánh nhà họ Văn ở nước ngoài, Văn Thư Dương kỳ vọng Văn Tê Hạc có thể nắm quyền thực sự ở nhà họ Văn vì nhiều lý do quan trọng.
Chỉ đến tuần trước, khi dự án trong nước của tập đoàn bị cản trở, Văn Thư Dương mới kinh ngạc nhận ra con trai mình đã âm thầm kiểm soát quyền lực của nhà họ Văn, thậm chí chỉ cần một câu nói đã khiến hạng mục mà Văn Kỳ Sâm phụ trách khó mà phát triển.
"Tôi đã nói trước rồi, bảo anh ta tập trung vào công ty đi, đừng có suốt ngày chú ý tới tôi." Văn Tê Hạc cúi đầu, vừa nói vừa nghịch chiếc bật lửa, ngọn lửa đỏ tươi lập lòe phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của anh.
Xoạch.
Văn Tê Hạc đóng bật lửa, nhét vào trong túi quần, khóe môi thoảng qua sự giễu cợt, từng lời nói ra đều như chứa băng:
"Anh ta không chú ý đến tôi nữa thì lại chuyển sang để ý đến người tôi thích? Để cho một người đàn bà điên đến bữa tiệc cầm dao phát rồ?"
Nói đến đây anh dừng lại, lạnh lùng nói:
"Anh ta định làm gì tiếp theo? Muốn giết cả tôi à?"
Nói bậy!
Văn Thư Dương đập tay xuống bàn, ngực phập phồng, hai má run rẩy không ngừng, lần đầu tiên nhìn con trai với sự thất vọng và phẫn nộ:
"Con nói bậy cái gì thế! Cha mẹ Kỳ Sâm đã cứu con trong vụ tai nạn xe năm đó, nhà ta chăm sóc Kỳ Sâm cũng là điều nên làm không phải sao? Mười năm qua, ta đã dồn tất cả tâm huyết từ Kỳ Sâm đặt lên người con, con việc gì phải nhắm vào nó?"
So với Văn Tê Hạc lớn lên trong khu phố cũ, Văn Kỳ Sâm từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục tinh anh của nhà họ Văn, còn được Văn Thư Dương tự mình dạy dỗ.
Ông không tin Văn Kỳ Sâm sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế! Còn về bằng chứng, biết đâu có ai đó đang âm thầm giở trò, còn Văn Tê Hạc lại ảnh hưởng bởi Thời Huỳnh nên đã đưa ra phán đoán sai lầm.
"Âm mưu! Có người đang muốn chia rẽ nhà họ Văn chúng ta! Tê Hạc, con tỉnh táo lại đi, đừng để bị người khác dắt mũi!"
Về nước được vài tháng, gặp nhau được ba lần, đây là lần đầu tiên Văn Tê Hạc thấy cha mình run rẩy vì giận, nhưng trong lòng anh chỉ cảm thấy nực cười, vụ tai nạn năm đó, anh cũng lười nhắc lại.
Đôi khi Văn Tê Hạc tự hỏi, năm xưa chuyện ôm nhầm con thực sự là vô tình sao? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng nhìn thấy được gương mặt tươi cười từ mẹ mình, cha thì thường xuyên vắng nhà do công việc, ánh mắt của mẹ nhìn anh chưa bao giờ chứa đựng chút tình cảm nào mà một đứa trẻ nên nhận được từ người mẹ, anh giống như một người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình.
Anh cười khẩy:
"Bọn họ, ồ, cũng không giấu tiếp nữa à?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Một câu nói nhẹ bẫng, khiến những lời còn lại của Văn Thư Dương nghẹn lại trong cổ họng, như thể bị một đôi tay vô hình mạnh mẽ siết chặt, hơi trợn mắt, há miệng thở d ốc, định nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời.
Mười năm qua, bí mật mà ông đã cố giấu rốt cuộc lại bị chính mình buột miệng thốt ra, khuôn mặt dần dịu lại, cố gắng bắt chuyện một cách nghiêm túc với đứa con trai ruột thịt của mình:
Ký ức của con…
"Cảm ơn đã quan tâm, mặc dù muộn mười năm, nhưng đã hoàn toàn khôi phục." Văn Tê Hạc nhìn Văn Thư Dương, như nhìn một người xa lạ, sau một hồi, anh rời khỏi giá sách mà mình tựa vào, đứng thẳng dậy:
"Chuyện năm đó, tôi sẽ không hỏi lý do vì sao hai người giấu nhẹm đi, nhưng đồng thời chuyện của Văn Kỳ Sâm, tôi hy vọng cha đừng can thiệp vào."
Văn Thư Dương nhìn đứa con trai với khuôn mặt hờ hững kia, trong lòng trĩu nặng, có lẽ khi người ta già đi, họ sẽ càng để tâm đ ến mối quan hệ huyết thống, dù đã dành hơn mười năm nuôi dưỡng Văn Kỳ Sâm, nhưng dù sao cũng không mang cùng dòng máu với mình.
Năm đó, hai vợ chồng cho rằng việc để Tê Hạc lớn lên trong một khu phố nhỏ bình dân là một sự sỉ nhục đối với nhà họ Văn, trước khi nói chuyện này với ông cụ Văn, họ sai người đã xóa sạch mọi dấu vết về Ôn Tiêu, nhưng cuối cùng, khi bàn đến việc có nên giữ Văn Kỳ Sâm lại hay không, Văn Thư Dương và vợ mình đã xảy ra tranh cãi.
Về sau, Văn Tê Hạc cùng mẹ ruột ra nước ngoài sinh sống, được ông cụ Văn tự mình nuôi dưỡng, còn Văn Thư Dương thì tiếp tục ở lại trong nước, không chỉ để giữ Văn Kỳ Sâm lại ở nhà họ Văn mà còn quan trọng hơn cả, vì tập đoàn Bách Đốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!