Những tia nắng đầu ngày chiếu xuống, nhưng do có lớp rèm cửa ngăn cách nên căn phòng vẫn tối mờ, Thời Huỳnh nằm nghiêng trên giường, tấm chăn trắng chỉ che được một nửa cơ thể, để lộ eo thon và tấm lưng trần đầy những dấu đỏ hằn lên rõ rệt.
Vừa mở mắt, Thời Huỳnh đã thấy Văn Tê Hạc vẫn đang nhắm mắt, dời tầm mắt xuống là có thể nhìn thấy vết răng màu hồng hằn trên yết hầu nhô lên của anh.
Ừm, này là do cô cắn trong lúc hai người làm loạn trong phòng tắm tối qua.
Thời Huỳnh khẽ đưa tay lên chạm vào hàng lông mày cùng sống mũi của Văn Tê Hạc, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh, gạo đã nấu thành cơm rồi, nên Thời Huỳnh cũng mạnh dạn hơn, không còn lo sợ rằng sau này khi khôi phục ký ức Văn Tê Hạc sẽ coi cô như em gái nữa, lợi dụng lúc anh đang ngủ, cô thấp giọng khẽ gọi:
Anh Ôn Tiêu.
Chỉ ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng đêm qua trong lúc triền miên, Thời Huỳnh đã suýt kêu lên xưng hô này.
Ngay sau đó, chưa kịp hoàn hồn, Thời Huỳnh đã bị Văn Tê Hạc ôm vào lòng, cảm thấy mặt mình bị ngứa ngáy vì đôi tay nghịch ngợm của Thời Huỳnh, anh mãn nguyện hôn nhẹ lên khuôn mặt của người trong lòng mình, đáp lại một cách tự nhiên:
Ngoan, sao vậy em?
Thời Huỳnh: …
Văn Tê Hạc: …
Văn Tê Hạc bỗng mở bừng mắt, đôi mắt đen láy lập tức tỉnh táo, nhìn kĩ người trong lồ ng ngực, trong ánh mắt hiện lên sự căng thẳng hiếm có, anh ngơ ngẩn nhìn vào mắt Thời Huỳnh cũng đang ngây người, rồi gần như theo bản năng ôm chặt cô:
"Em nghe anh giải thích!"
Trong lúc hai người giằng co, Thời Huỳnh đưa tay khẽ đẩy Văn Tê Hạc, lại bị anh ôm chặt, đẩy cũng không ra, cô đành nắm tay lại, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm hỏi: Từ bao giờ?
"Lần triển lãm cuối cùng của S&D," Văn Tê Hạc vùi mặt vào cổ Thời Huỳnh, giọng khàn đặc:
"Tối hôm đó anh mơ thấy em đi làm hướng dẫn viên ở viện bảo tàng, em nhờ anh quay video, sau đó thì dần dần nhớ lại một vài mảnh ký ức rời rạc."
Thời Huỳnh đã đoán trước một số khả năng, không để Văn Tê Hạc giải thích thêm, nhanh chóng xoay người ngồi lên người Văn Tê Hạc, híp mắt nhìn xuống đánh giá người dưới thân:
"Anh nhớ ra hết rồi nhưng lại giấu em, anh đang phủ nhận ký ức của chúng ta sao?"
Dĩ nhiên là không.
Văn Tê Hạc bị Thời Huỳnh cọ vào đến mức nóng rực sưng to, lại thấy chưa đến thời cơ, nên đành thở sâu vài lần để kìm nén:
"Anh sợ em chỉ coi Ôn Tiêu là anh trai."
Nghe vậy, suýt nữa thì Thời Huỳnh bật cười, cả cô và anh trai nhỏ vậy mà lại đều có nỗi lo giống nhau, một người lo anh trai nhỏ sẽ coi mình là em gái sau khi khôi phục ký ức, người kia lại sợ sau khi cô biết được anh chính là anh trai nhỏ xong sẽ chỉ coi mình như anh trai.
Thấy vẻ mặt kiềm chế của Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh nhướng mày, xấu tính ngồi xuống, khẽ lắc hông như thể đang chọc ghẹo, bàn tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên cơ bụng rắn chắc tr@n trụi của anh, khuôn mặt tràn ngập sự quyến rũ, từng câu từng câu đều khiến người khác rung động:
"Anh trai nhỏ, anh cảm thấy một cô em gái ngây thơ coi anh như anh trai, sẽ ngồi như thế này sao?"
Em… hừm. Văn Tê Hạc đang định nói gì đó, ai ngờ Thời Huỳnh đã chủ động di chuyển, khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên thu hẹp, trong đầu anh giằng xé đấu tranh không ngừng giữa hai lại cảm xúc kiềm chế và buông thả, quả thực nóng lạnh luân phiên chi phối, khó chịu đến cực độ:
"Em đoán ra được khi nào?"
Thời Huỳnh ngồi yên, không ngừng trêu chọc người nọ, nghiêng đầu:
"Hôm anh bị sốt cao, em nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ cây bạch quả trong phòng anh, cách vẽ đó rất đặc biệt, chỉ có anh trai nhỏ mới vẽ được."
"Thế nên tối hôm đó em mới hỏi anh về chuyện mất trí nhớ?" Cả người Văn Tê Hạc từ trong ra ngoài đều thấy cực kỳ khô nóng, đôi mắt vốn tỉnh táo giờ đã sớm đỏ bừng, đôi tay ôm chặt lấy eo Thời Huỳnh, khống chế lực độ cọ xát, tiếng thở d ốc ngày càng trở nên thô nặng:
"Hôm qua em đến trung tâm tâm lý để dò hỏi thông tin sao?"
"Đúng vậy, em đoán rằng người nào đó đã khôi phục ký ức từ lâu nhưng lại cố tình giấu đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!