Chương 26: (Vô Đề)

Vào tháng sáu tháng bảy, đúng mùa mưa.

Cả thành phố Nam bị bao phủ bởi màn mưa lất phất, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, từng hạt mưa gõ vào cửa kính, để lại những vệt nước ngoằn ngoèo uốn lượn chảy chậm xuống.

Thời Huỳnh cầm cốc trà trái cây, cả người chìm trong ghế sofa mềm mại, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng chốc trở nên ảm đạm:

"Năm đó, mưa còn lớn hơn bây giờ, rất lớn rất lớn, có sấm sét và chớp nữa, khi còn nhỏ em rất sợ sấm, thường bị tiếng sấm dọa cho tỉnh giấc."

Sau đó em thấy... Nói được nửa chừng, Thời Huỳnh dừng lại, hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt dần ngấn nước, bình tĩnh lại một lúc, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Điền Mộc vẫn luôn yên lặng lắng nghe mình, rồi nhếch môi cười:

"Thấy mẹ vừa cùng em thổi nến lúc tối, nhảy xuống."

Lúc ấy bởi vì cô còn quá nhỏ, không nhớ được nhiều ký ức, chỉ có vũng máu dưới lầu và gương mặt trắng bệch của mẹ là khắc sâu trong trí nhớ, vô số lần hiện lên trước mắt, khiến Thời Huỳnh hết lần này đến lần khác nhìn thấy mẹ mình nhảy xuống nhưng không thể ngăn cản.

"Lần trước em đến, có nói là đã có người mình thích, không mong giữa hai người tồn tại những yếu tố gây trở ngại, chị đoán là hai người đã có tình ý với nhau rồi."

Giọng của Điền Mộc ôn hòa như nước, khiến người ta vô cùng dễ chịu:

"Hai năm qua, ngoài việc tâm trạng không vui ra, em cũng không còn bị mưa lớn làm cho hoảng loạn nữa, điều này có liên quan đến người kia không?"

Thời Huỳnh khẽ gật đầu, uống vài ngụm trà hoa cho dịu giọng:

"Tối hôm kia, bởi vì bảo vệ em mà anh ấy bị dao cắt vào tay, sau khi nhìn thấy máu chảy ra, lúc đó em như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy luẩn quẩn, không nhận ra ai cả, đến mức chính bản thân mình cũng thấy sợ hãi."

"Chuyện của em, anh ta…"

Anh ấy không biết.

Lần đầu tiên Thời Huỳnh ngắt lời Điền Mộc trong quá trình trị liệu, trong đôi mắt màu trà ngập tràn sự kiên quyết:

"Em không muốn đem phiên bản không bình thường của bản thân tr@n trụi đứng trước mặt anh ấy, như vậy sẽ tạo áp lực cho anh ấy, khiến anh ấy phải cẩn thận từng chút một."

Dù sao, lần trước sau khi cô có biểu hiện khác thường, Văn Tê Hạc đã tỏ ra quá mức thận trọng, sợ nhắc đến chuyện gì đó k1ch thích cô.

"Thực ra trước đây em đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, vì xung quanh có người thân bầu bạn, cảm giác an toàn của em được nâng lên, em có sự gắn bó rõ ràng đối với thực tại, em cũng đã có điều vướng bận trong cuộc sống."

Điền Mộc nói xong, nhìn thẳng vào mắt Thời Huỳnh, nhoẻn miệng cười:

"Sau này em lại trở về sống một mình, lại quay lại điểm xuất phát ban đầu, nhưng bây giờ, một lần nữa em đã có một người để vướng bận."

"Giống như em từng nói trước kia, đã có một tia sáng phá tan màn đêm lần nữa." Nói xong, Dụ Mộc gấp quyển sách lại, ra hiệu cho Thời Huỳnh nhắm mắt nằm xuống, ánh mắt ngập tràn sự động viên và an ủi:

"Chúng ta bắt đầu thôi."

Thời Huỳnh suy nghĩ về những lời nói của Dụ Mộc trong lòng, khép mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào quá trình trị liệu mới.

---

Hoàng hôn buông xuống, nhưng làn mưa bụi ở thành phố Nam vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, bữa tiệc do nhà họ Tần tổ chức lại không bị ảnh hưởng, bên trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, chén rượu giao thoa tạo nên những âm thanh lảnh lót.

Tần Vân Thăng uống vài ly, đầu óc đã không còn tỉnh táo như trước, ngẩng đầu nhìn thấy Văn Tê Hạc đang cầm ly rượu đứng cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, nhớ lại tin tức moi được từ Hà Lam hôm qua, bỗng thấy không đáng cho người anh em của mình.

"Tê Hạc, Thời Huỳnh coi cậu như thế thân, cậu sâu đậm với cô ấy như vậy, cần gì phải khổ như thế chứ? Nếu một ngày nào đó chính chủ trở về…"

Chính chủ?

Văn Tê Hạc lười biếng duỗi thẳng lưng, khẽ nhướng mắt nhìn Tần Vân Thăng, nhấp môi cười nhạt:

"Sớm không thể trở về nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!