Nước trong hồ bắn tung tóe.
Từ Băng đang điên cuồng bị Thời Huỳnh mạnh tay ấn xuống nước, bị ép uống liên tục mấy ngụm nước, tóc đen rối bời dính lên mặt, trông thảm hại vô cùng.
"Thời Huỳnh, mày điên rồi! Khụ khụ khụ!" Từ Băng ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, biểu cảm méo mó dữ tợn, hai tay ra sức vùng vẫy trong nước:
"Mày xem Văn Tê Hạc là thế thân…ưm."
Vẻ mặt Thời Huỳnh lạnh lùng, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, khiến hội Hà Lam và Khúc Thanh Trú đều ngạc nhiên, Khúc Thanh Trú lập tức nhìn về phía Văn Tê Hạc, sợ rằng lời của Từ Băng sẽ gây hiểu lầm giữa hai người.
"Tôi hỏi cô lần thứ hai, tay trái hay tay phải, chọn cái nào?" Thời Huỳnh nói xong, đưa tay chỉ vào Văn Tê Hạc, biểu cảm trên mặt vẫn không chút thay đổi:
"A Hạc, cho em mượn con dao nhỏ anh đang cầm một lát."
Từ Băng: ...
Văn Tê Hạc hơi nhíu mày, nắm lấy cán dao, ngồi xổm xuống đối diện với Thời Huỳnh, đôi mắt đen nhánh tràn ngập tủi thân, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ làm ai hoảng sợ:
"Huỳnh Huỳnh, tay anh đau lắm, chúng ta đi gặp bác sĩ trước đi."
Mọi người đang hóng hớt: ...
Thời Huỳnh đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Văn Tê Hạc một lúc lâu, chợt hoàn hồn, lập tức buông tay khỏi cổ áo Từ Băng, ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng cẩn thận nắm lấy cổ tay Văn Tê Hạc, hốc mắt đỏ hoe, vừa hối hận vừa tự trách:
"A Hạc, em sai rồi, chúng ta mau đi gặp bác sĩ, tay anh vẫn đang chảy máu."
Thấy Thời Huỳnh đã trở lại bình thường, Văn Tê Hạc khẽ thở phào trong lòng, ngoan ngoãn đáp lại:
"Trong biệt thự có bác sĩ, chúng ta lên tầng gặp bác sĩ."
"Gặp bác sĩ, đi gặp bác sĩ thôi." Thời Huỳnh dìu Văn Tê Hạc, cúi đầu thổi nhẹ vài cái:
"Thổi một cái sẽ không đau nữa, sẽ hết đau ngay."
Năm xưa, chính mình cũng đã thổi thật lâu thật lâu cho mẹ.
Một buổi tiệc tối vô cùng bình thường, vậy mà vào lúc sắp kết thúc lại bị phá hỏng, mà điều khiến mọi người kinh ngạc là, cậu hai nhà họ Văn, Văn Tê Hạc, người luôn được coi là quý ông độc thân, hóa ra đã có bạn gái từ lâu.
Hơn nữa bạn gái của anh, nhìn qua thôi đã khiến người khác chẳng dám có ý định chen chân vào.
Diệp Xán bởi vì chú ý đến Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc lần lượt vào khu vườn cố tình kiếm cớ đi theo, giờ đây sắc mặt tái nhợt đứng núp ở cửa ra vào.
Thời Huỳnh...
Dáng vẻ như là người có thể giết người nếu không hài lòng.
Từ Băng chật vật bò từ trong hồ ra, nằm dài trên bờ thở hổn hển, nếu đã mất mặt đến mức này, cô ta cũng không cần giữ thể diện nữa, cứ phát điên đi thôi, dù sao bản thân đã không sống tốt thì ai cũng đừng mong được yên ổn:
"Văn Tê Hạc, anh điếc à? Tôi nói Thời Huỳnh xem anh như kẻ thay thế, cô ta sớm đã có…"
Ùm.
Từ Băng đang nói lại bị người khác đá xuống hồ thêm lần nữa, ngay sau đó, mọi người thấy Hà Lam nhanh nhẹn bước tới, một tay giữ chặt Từ Băng, tay kia bóp chặt hai bên má Từ Băng.
Khúc Thanh Trú thong thả ung dung thu chân về, đôi giày cao gót màu bạc dưới ánh trăng càng trở nên lấp lánh, mỉm cười đầy tao nhã:
"Huỳnh Huỳnh, anh Văn, hai người mau lên lầu để bác sĩ băng bó vết thương đi."
Diệp Xán: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!