Thời Huỳnh…
Trong căn hộ ánh sáng lờ mờ, Văn Kỳ Sâm khoác chiếc áo choàng tắm, trên trán còn vương mồ hôi, cau mày xem tài liệu do trợ lý chuẩn bị:
"24 tuổi, người thành phố Nam, nhà họ Thời tuy có danh tiếng là gia đình thư hương thế gia, nhưng đã sa sút rồi, một bé gái mồ côi, Văn Tê Hạc thật sự sẽ để tâm sao?"
"Kỳ Sâm, anh điều tra Thời Huỳnh làm gì?"
Đôi bàn tay trắng mịn sơn móng tay màu đỏ rực từ phía sau ôm chặt lấy anh ta, giọng nói nửa giễu cợt nửa châm chọc:
"Thời Huỳnh này được em trai anh đối xử rất khác biệt đấy, từ nhỏ đến lớn đều có khuôn mặt gây họa mà."
Văn Kỳ Sâm nhạy bén nghe ra được điểm mấu chốt:
"Em biết Thời Huỳnh? Xem thử tài liệu trong này đi, thằng em trai rẻ mạt của anh, lòng dạ đen tối như thế, lại đi thích một con bé mồ côi ư?"
Dù giàu có cỡ nào, Thời Huỳnh cũng chỉ làm tổ trưởng trong một công ty nhỏ, về sự nghiệp, căn bản không thể giúp Văn Tê Hạc tiến lên thêm một bước nào cả, suy bụng ta ra bụng người, Văn Kỳ Sâm cảm thấy Văn Tê Hạc nhìn trúng Thời Huỳnh nhất định có lý do khác.
"Thời Huỳnh quen với ông cụ nhà họ Tần mà."
Vu Giai Đan nhìn vào tài liệu trên màn hình, ánh mắt ẩn giấu sự ghen ghét:
"Năm đó, khi Thời Huỳnh gặp rắc rối lúc học cấp ba, ông cụ Tần đã trực tiếp gây áp lực lên ban giám hiệu, quả thực là coi như cháu gái ruột mà chăm sóc."
Nhà họ Tần.
Tần Vân Thăng.
Văn Kỳ Sâm trầm ngâm, tình anh em giữa Văn Tê Hạc và Tần Vân Thăng là điều mà ai trong giới cũng biết, liệu Văn Tê Hạc có thể vì nhà họ Tần mà quan tâm tới Thời Huỳnh, người chẳng có quan hệ huyết thống gì không?
Trừ khi, nó muốn lợi dụng Thời Huỳnh để nắm giữ nhà họ Tần trong lòng bàn tay.
"Kỳ Sâm, em ghét Thời Huỳnh, anh làm cho cô ta không thể trụ nổi trong ngành quảng cáo đi, như vậy cũng không khác nào đánh vào mặt em trai anh rồi mà?"
Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ vang lên bên tai, khiến cả người Văn Kỳ Sâm nóng bừng, anh ta cười khẩy:
"Chuyện nhỏ mà thôi, nhưng chúng ta cần thả dây dài để câu cá lớn." Để một người phụ nữ trở thành ngòi nổ khiến tình anh em giữa Văn Tê Hạc và Tần Vân Thăng tan vỡ, đến lúc đó, anh ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Một trong những nhân vật chính bị nhắm tới, Tần Vân Thăng, đang nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt trắng bệch dựa vào Hà Lam, một tay cầm chai nước khoáng, một tay ôm cái bụng đang đau quằn quại, yếu ớt trách móc:
"Khỉ thật, nhân viên nhà ma ai cũng tận tâm thế à? Vừa xem xong phim kinh dị, lại chơi thêm nhà ma nữa, nếu để Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc vào đó, không khéo mất mạng trong đó luôn ấy chứ?"
"Nếu Văn Tê Hạc cũng biểu hiện giống anh thế này, thì đừng nói đâm thủng lớp màng mỏng kia, có khi còn xây được tường đồng vách sắt giữa hai người luôn ấy chứ."
Hà Lam khuôn mặt hồng hào đầy thong dong, vẻ bình tĩnh của cô ấy hoàn toàn trái ngược với những người vừa ra khỏi nhà ma, thậm chí còn có tâm trạng lướt vòng bạn bè:
"Tần Vân Thăng, lá gan của anh quá nhỏ, phụ nữ thích anh chủ yếu chắc chỉ vì tiền thôi nhỉ?"
"Đừng nói bậy, không chỉ vì tiền, mà còn vì vẻ ngoài nữa!"
Tần Vân Thăng nói xong, đợi Hà Lam phản bác rồi tiếp tục tranh cãi, ai ngờ Hà Lam lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh ấy tò mò ghé sát lại, khuôn mặt lập tức đờ đẫn.
Sau một hồi, buông một câu đầy sâu kín:
"Chúng ta không cần phải lo lắng bận rộn nữa rồi."
Trong điện thoại của Hà Lam, người được lưu với tên anh Thời vừa đăng một loạt chín bức ảnh, bày biện món ăn, cả hai chỉ cần nhìn qua là nhận ra đó là ở Ngư Gia, và ngay ở vị trí trung tâm của bức ảnh, có một bức chụp chung.
Thời Huỳnh mặc chiếc váy dài in hoa cổ tròn, mái tóc xoăn nâu được buộc hờ, cô nheo mắt cười tươi với ống kính, nhan sắc nổi bật không kém gì ngôi sao nổi tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!