Chương 2: (Vô Đề)

"Anh Thời, cậu say rồi."

Vài năm làm bạn cũng đủ để hiểu rõ tính khí của nhau, ngày thường Thời Huỳnh sẽ nói chuyện kiểu hài hước, muốn chửi thề cũng chỉ nói giảm nói tránh. Nhưng khi vừa uống say sẽ trực tiếp nói rõ cái rắm, thẳng thắn và không hề kiêng dè.

Theo lời Khúc Thanh Trú nói, thì đây chính là kết quả của việc chống lại bạo lực học đường của cô từ hồi cấp 3.

Cô bạn kia nói xong, lắc lắc đầu cảm thán.

Nhà họ Thời là gia tộc có truyền thống học thuật lâu đời, không số một thì cũng là số hai, có gì không xứng chứ. Nhưng Thời Huỳnh lại tức giận cúi đầu, dí tay vào màn hình, chọc chọc bức ảnh, cái tên chụp lén này chụp cái kiểu gì không biết, lưng người ta thì chụp rõ là nét, đến mặt thì lại mờ mờ.

Một lúc lâu sau, Thời Huỳnh lười biếng dựa vào gối, mỉm cười ngọt ngào, nhìn kỹ lại có chút cay đắng, nhẹ nhàng lẩm bẩm:

"Muốn nhận… anh trai nhỏ."

Quán bar lúc nửa đêm cực kỳ huyên náo, chỉ có Khúc Thanh Trú cùng cô bạn muốn làm mối nghe rõ câu vừa rồi. Cô bạn kia ngạc kinh ngạc, anh trai nào lại có thể khiến anh Thời nói lời thật lòng sau khi say rượu?!

Mắt cô ấy sáng lên, chạm vào ly rượu, hỏi:

"Anh Thời, cậu vừa nói…"

Khúc Thanh Trú lập tức che miệng cô bạn lại, sắc mặt trở nên dọa người, ra hiệu im lặng:

"Có chuyện, tâm tình không tốt thôi."

Nhìn sắc mặt này, cô bạn kia ngay lập tức biết điều mà im lặng, liếc nhìn Thời Huỳnh đang say khướt, lắc lắc điện thoại:

"Vậy chúng ta về nhé?"

Được.

Ngoại trừ Khúc Thanh Trú, toàn bộ đội hình đều say khướt. Khúc Thanh Trú đỡ Thời Huỳnh, ba người khác cùng nhau đỡ Hà Lam dậy. Thời Huỳnh say nhưng không ngủ, bám vào cánh tay Khúc Thanh Trú, bước đi một cách vô định.

Tới đoạn rẽ, Thời Huỳnh sơ sẩy vấp ngã, vừa dựa vào Khúc Thanh Trú bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên:

Đàn chị Khúc?

Nghe giọng là biết người này còn rất trẻ, hơn nữa giọng nói lại có chút khẩn trương, thích Khinh Trú sao?

Mọi thứ trước mắt Thời Huỳnh lắc lư, âm thanh của chàng trai nọ lọt vào tai cô ù ù cạc cạc, khuôn mặt cũng bị che phủ bởi lớp sương mù. Cô thực sự không nhớ rõ có từng gặp anh ta ở trường bao giờ không.

Ánh mắt cô dịch chuyển, thoáng thấy đôi chân dài trong chiếc quần tây màu đen. Khi ngẩng đầu lên, Thời Huỳnh lại thấy người nọ dập điếu thuốc bằng một ngón tay, rồi chậm rãi lau khớp ngón tay bằng khăn ướt. Lau xong, khăn giấy được gấp gọn, nhét xuống gạt tàn.

Một loạt động tác đơn giản, bình thường, nhưng lại toát lên sự ưu nhã và cuốn hút.

Trước mắt vẫn là một khung cảnh mờ nhòe, thậm chí còn chẳng thấy rõ dung mạo người nọ, Thời Huỳnh nhìn mãi, nhìn đến hai mắt đỏ lên, tim thắt lại, nghẹn ngào muốn khóc, cô thì thầm:

"Em trai nhỏ, cái động tác này là đạo của người khác rồi…"

Một vài người ngồi gần đó, bởi vì Thời Huỳnh vấp ngã, trùng hợp cũng nhìn thấy cảnh cô đang nói chuyện cùng nam sinh tên Giáng Túy – đàn em cùng khoá của Khúc Thanh Trú.

"Em trai Giang của chúng ta lại đi làm quen với các em gái xinh đẹp rồi, thế chúng ta cứ ngồi nghe là được."

Một thanh niên nhuộm tóc vàng lên tiếng, nâng ly rượu lên, khách sáo nói:

"Anh Tê Hạc về nước quả thực khiến chúng tôi bất ngờ."

Anh ấy nói không sai. Trong giới này những người không hiểu rõ chuyện hào môn, khi nghe đến danh xưng Văn Tê Hạc, cậu hai nhà họ Văn, cùng lắm chỉ cho rằng đây là một cậu ấm như bao người.

Nhưng những người trước kia từng hợp tác hoặc đã từng được nhà họ Văn giúp đỡ đều hiểu rõ rằng, tuy đều là cháu trai hàng thứ nhất, nhưng trong mắt ông cụ Văn, một câu nói của Văn Tê Hạc còn nặng ký hơn lời mấy người khác cộng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!