Trong một quán bar với phong cách nhẹ nhàng, tiếng nhạc trữ tình đang vang lên đầy du dương, ánh sáng ấm áp và dịu nhẹ bao trùm lên những vị khách đang trò chuyện, một số đang cười đùa, một số đang uống rượu, có người thì đang vừa chơi bài vừa lắng nghe tiếng nhạc.
Ở bàn trong cùng, ba người ngồi quây quần xung quanh, người đàn ông ngồi phía ngoài mặc một chiếc áo sơ mi theo phong cách hip
-hop đầy khoa trương, mái tóc vừa được nhuộm màu xám đậm buộc lại thành một búi nhỏ phía sau đầu, đang thao thao bất tuyệt về điều gì đó.
"Cậu nói Văn Tê Hạc là Blank?"
Hà Lam, người ngồi đối diện, ngạc nhiên đến mức đặt ngay cốc rượu đang định uống xuống, không tin nổi hỏi lại:
"Thật hay giả vậy? Chính là người vừa rồi cùng chúng ta chơi phòng bí mật, cậu nói cậu ấy là Blank sao?!"
Nói đến đây, Hà Lam nhìn thoáng qua Khúc Thanh Trú, rất rõ ràng, Khúc Thanh Trú cũng không biết gì, nhưng chị em thân thiết như họ đều hiểu rằng Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc có chút gì đó khó mà nói rõ được, trước đây, Thời Huỳnh chưa bao giờ rủ một ai là nam giới đi ăn cua hoàng đế riêng cả!
"Cậu chú ý từ ngữ đi, ai không có lương tâm? Hơn nữa cậu có nghe thấy trọng điểm không, trọng điểm là anh ta đã chơi mật thất lúc nửa đêm với một người chơi có giới tính nữ đấy."
Trong trò chơi sinh tồn tại mật thất, biểu tượng hình tam giác nhỏ ở cạnh ảnh đại diện của bạn bè cho phép thấy liệu người đó có đang chơi hay không, nếu có, bạn sẽ biết đội của người đó là đội mấy người, tuy nhiên danh tính và tên của các thành viên khác trong đội thì không hiện, chỉ có giới tính là hiển thị.
Tần Vân Thăng mặc dù có quen với đội ngũ phát triển trò chơi, nhưng tối qua vì quá tò mò mà gọi điện hỏi, họ không đồng ý tiết lộ danh tính của người chơi cùng Văn Tê Hạc, khiến Tần Vân Thăng bồn chồn cả đêm.
Tại buổi tiệc hôm trước, Tần Vân Thăng và Hà Lam đang uống rượu trò chuyện, lúc nhắc đến Thời Huỳnh, Tần Vân Thăng bỗng phát hiện hóa ra Hà Lam có quen biết Thời Huỳnh, người mà mình đã thấy hôm đó ở nhà của Văn Tê Hạc!
Anh ấy đã quen biết Văn Tê Hạc nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy Văn Tê Hạc mời một người khác giới về nhà ăn cơm, lại còn khoe khoang trước mặt bạn bè, Tần Vân Thăng sợ rằng nếu Thời Huỳnh biết chuyện Văn Tê Hạc làm giữa đêm qua thì sẽ không thèm quan tâm đ ến anh nữa, khi đó, anh em tốt của mình lại trở thành một kẻ cô độc.
Khúc Thanh Trú và Hà Lam nghe xong, sắc mặt cả hai đều có vẻ phức tạp, đêm hôm đó, Thời Huỳnh đã lên nhóm chat hỏi ai chơi mật thất cùng mình nhưng không tìm được ai, nên đã xếp đội ngẫu nhiên và trúng ngay vào Văn Tê Hạc, lúc đó Thời Huỳnh có biết rằng blank và Văn Tê Hạc thực ra là cùng một người không?
"Tần Vân Thăng, anh vẫn không cảm thấy…" giọng nói kia có chút quen thuộc à?
Chưa kịp để Hà Lam nói hết câu, cánh tay đã bị Khúc Thanh Trú túm lấy, Hà Lam ngớ người ra, ngay sau đó đã nghe thấy Khúc Thanh Trú nói nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy:
"Thời Huỳnh không muốn để Tần Vân Thăng biết rằng mình chính là Sandwich."
Nghe xong, Hà Lam lập tức tỉnh ngộ, đúng rồi, mỗi lần ba người họ cùng nhau chơi mật thất, Thời Huỳnh vừa nghe thấy trong đội có Tần Vân Thăng thì sẽ không bao giờ dùng mic, chỉ đánh máy là chủ yếu.
"Các cô đang nói cái gì thế?"
Tần Vân Thăng nghi ngờ nhìn cả hai người một lượt, rồi ánh mắt lại đổ về phía Hà Lam:
"Hơn nữa các cô là bạn tốt của Thời Huỳnh mà, sao lại không phê phán Văn Tê Hạc một trận chứ?"
Hà Lam hơi ngớ người:
"Bọn tôi đâu có tư cách phê phán? Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc có phải là một đôi đâu?"
"Cô nói bọn họ không phải là một đôi?!"
Trong cơn kích động, Tần Vân Thăng không kiềm được mà lớn tiếng khiến mọi người xung quanh quay đầu nhìn, Hà Lam và Khúc Thanh Trú ngay lập tức quay mặt đi, giả vờ không quen biết với người đàn ông chỉ biết phá hỏng bầu không khí này.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ" Bị mọi người nhìn chằm chằm, dù mặt dày đến mấy thì Tần Vân Thăng cũng phải xấu hổ mà ho không ngừng:
"Vậy là bây giờ, anh em tốt của tôi đang mặt nóng dán mông lạnh sao? Chỉ mình cậu ấy thấy vui thôi?"
Hà Lam nghĩ đến bộ dạng của Thời Huỳnh khi nhắc đến Văn Tê Hạc.
"Cũng không chắc đâu, có lẽ cả hai đều có chút cảm tình mờ nhạt với nhau, nhưng chưa ai phá vỡ lớp màng ngăn giữa họ."
Bốp. Tần Vân Thăng đập tay thật mạnh, gương mặt tràn đầy phấn khích:
"Hai người họ không đâm thủng lớp màng ấy thì chúng ta giúp họ! Cô Khúc thì tôi không rõ, nhưng chúng ta, người yêu cũ không đếm xuể, đâm thủng cái lớp màng ấy dễ như chơi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!