Chương 16: (Vô Đề)

Ông Từ chỉ nói một câu đã khiến cả Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc đều sững người, Thời Huỳnh không thể tin nổi, quay sang nhìn Văn Tê Hạc:

Anh Văn, anh…

"Chẳng phải ghế phụ vẫn luôn để cho cô ngồi sao?" Văn Tê Hạc nói nhẹ nhàng, khóe mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

"Hơn nữa, ông Từ đâu có nhắc đến cô."

Tảng đá nghẹn trong cổ họng Thời Huỳnh vì lời giải thích của Văn Tê Hạc mà rơi xuống, đúng rồi, lúc mới ngồi cùng nhau, anh ấy đã nói, sau này có bạn gái sẽ để ghế phụ cho bạn gái.

"Chàng trai trẻ, có bạn gái rồi thì đừng xuất hiện một mình với Huỳnh Huỳnh của chúng tôi, lỡ bạn gái cậu hiểu lầm thì sao?"

Ông Từ không vui ra mặt, giơ chiếc lồ ng chim trân quý của mình chen vào giữa hai người, chỉ tay đầy uy nghiêm:

"Ba chúng ta về thôi."

Có một ông lão đứng chen giữa thì ai mà hiểu lầm được cơ chứ!

Thời Huỳnh, Văn Tê Hạc: …

Ông Từ như có như không đánh giá Văn Tê Hạc, Văn Tê Hạc chỉ nghĩ rằng ông cụ đang cân nhắc nhân phẩm của mình, nhưng thực ra ông Từ đã nhận ra lý do tại sao lần trước nhìn anh lại thấy quen quen.

Hầy. Ông Từ chắp tay sau lưng, thở dài một tiếng rồi quay đi:

"Ta phải đi khoe với lão Ngô con chim quý của ta, hai đứa về đi, nhớ giữ khoảng cách."

Vừa nói xong, không đợi hai người giải thích, ông Từ đã xách lồ ng chim của mình quay trở về, tấm tắc lắc đầu, mười năm rồi, Huỳnh Huỳnh lần nào xem mắt cũng nhìn trúng những người lớn lên giống cậu nhóc Ôn Tiêu nhỏ năm xưa, không thể làm phiền Huỳnh Huỳnh xem mắt được.

Vả lại, ông tin rằng Thời Huỳnh sẽ không làm người thứ ba, vì khi ông chen giữa hai người, ánh mắt của cậu trai trẻ này không gạt được ông, chắc hẳn câu nói có bạn gái của Văn Tê Hạc lần trước chỉ là để đuổi ông đi mà thôi.

Ông Từ…

Ông Từ đưa tay ra sau vẫy vẫy, vừa ngân nga điệu kinh kịch, vừa xách lồ ng chim tiếp tục đi khoe chú vẹt khiến người ta ghen tị.

Trên đường về, Thời Huỳnh đơn giản kể về quan hệ giữa cô với ông Từ:

"Hồi nhỏ tôi ở với bà nội, ông Từ và bà nội dạy học cùng một trường, họ cùng được phân một căn nhà ở khu tập thể trước kia, bình thường đều rất quan tâm chăm sóc tôi, nhà có đồ chơi mới hay món gì ngon cũng mang cho tôi."

Sau này, người thì lần lượt đi theo con cháu, người thì giống như bà nội cô, qua đời, giờ trong tiểu khu chỉ còn mỗi ông Từ và ông Trương.

Văn Tê Hạc thấy lúc Thời Huỳnh kể về chuyện quá khứ, giọng điệu rất bình thản, nhưng anh lại không kìm được mà nhíu mày, lòng dậy lên một cảm giác xót xa, trong lời của Thời Huỳnh, dường như không hề nhắc đến bố mẹ, trừ khi họ không hoàn thành trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ, hoặc là họ đã mất khi Thời Huỳnh còn rất nhỏ.

Dù là khả năng nào, trái tim Văn Tê Hạc đều nhói lên, cảm giác thương xót ngập tràn, thậm chí có chút buồn bã, nếu như họ quen biết nhau từ nhỏ thì tốt biết mấy.

Thời Huỳnh không nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Văn Tê Hạc, suốt chặng đường về nhà, cô vẫn vui vẻ, ôm lấy Sandwich đang lao tới, thân thiết vỗ về:

"Sandwich, bố sẽ sớm tìm cho con một người…"

... Bố thứ hai! Mình thật là thông minh!

Sandwich đặt hai chân trước lên cánh tay của Thời Huỳnh, nghiêng cái đầu xù lông:

Meo? Đồng thời, hai chân trước từ từ duỗi ra, để lộ đệm thịt hồng hồng, như đang đòi gì đó.

Có Sandwich dễ thương làm loạn, Thời Huỳnh cũng không bận tâm đ ến việc gọi Văn Tê Hạc là gì nữa, cô chạm nhẹ vào mũi Sandwich:

"Con thành tinh rồi phải không? Hôm qua lúc vừa thấy bưu kiện chị Lam Lam gửi đến con đã nhắm trúng rồi?"

Miệng thì nói vậy, nhưng động tác của Thời Huỳnh lại hoàn toàn giống như một người phụ huynh chiều chuộng con cái, khéo léo bóc gói hàng, nhìn qua bảng thành phần, rồi đổ vào bát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!