Hai tin nhắn được gửi gần như cùng một lúc, Văn Tê Hạc nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy Thời Huỳnh nhanh chóng rút lại tin nhắn thứ hai, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh đèn mờ ảo chiếu vào đôi mắt anh, dịu dàng và say đắm.
Anh gập một chân lại, lười biếng dựa vào đầu giường, ngón tay như có như không gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, trước đó anh vẫn luôn thấy dòng chữ
"đối phương đang nhập" của Thời Huỳnh, mặc dù hơi kỳ lạ khi thấy cô đang do dự về nội dung mình sắp gửi, nhưng anh vẫn hỏi liệu cô có thời gian không.
[Thời Huỳnh:
Có rảnh có rảnh, từ thứ hai đến thứ năm tuần sau, buổi trưa tôi đều có thời gian, buổi tối thì còn phải xem công việc thế nào đã.]
[Thời Huỳnh:
Tin nhắn vừa được thu hồi, tôi nói là do Sandwich gửi, anh có tin không?]
Thời Huỳnh gõ xong dòng này, trong lòng oán thán mà dùng đầu đập mạnh vào gối, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó tràn đầy hối hận, quay đầu nhìn về phía Sandwich đang nằm ở phòng khách:
"Tại con ấn lung tung đấy! Con trai, con cứ chờ đấy cho bố!"
Meo!
[Văn Tê Hạc: Tôi tin [mỉm cười. jpg].]
Thời Huỳnh chột dạ nuốt nước bọt, Văn Tê Hạc chắc sẽ không hiểu rõ đối với giới trẻ hiện nay, ý nghĩa thật sự của biểu tượng đậu nành mỉm cười đâu đúng không?
[Văn Tê Hạc:
Thời gian buổi trưa hơi ngắn, để hôm nào cô tan làm sớm, tôi mời cô?]
[Văn Tê Hạc: Mắt Sandwich rất sáng, khi tôi học cấp ba, bởi vì một tai nạn, nên đầu óc cũng xảy ra vấn đề, theo tâm lý học hay nói thì đây là hiện tượng ký ức bị rối loạn, sau đó mẹ tôi và bác sĩ đã giúp tôi sắp xếp lại trí nhớ.]
Văn Tê Hạc không thích chia sẻ quá khứ của mình với người khác, vì những ngày tháng trước đây trong ấn tượng của anh khá là cứng nhắc, không có gì sống động, nhưng khi tưởng tượng đến vẻ mặt lúng túng và xấu hổ, hận không thể đem bản thân bọc lại kín mít của Thời Huỳnh khi nhận ra đã gửi nhầm tin nhắn, anh bất giác tiếp tục nói về chuyện não bộ có vấn đề của mình.
Thời Huỳnh đang buồn bã, bỗng đọc được tin nhắn của Văn Tê Hạc xong, cô ngây người, đôi mắt trong veo của cô dán chặt vào dòng tin nhắn thứ hai…
Cấp ba, tai nạn, rối loạn trí nhớ!
A a a a! Anh trai! Thời Huỳnh hô to một tiếng, cầm điện thoại nhảy xuống giường, trông cực kỳ phấn khích, hận không thể nhảy ngay một bài trong phòng ngủ:
"Anh trai nhỏ, anh còn sống, vẫn còn sống!"
Câu trả lời của Văn Tê Hạc khiến trong đầu Thời Huỳnh như nổ tung những chùm pháo hoa rực rỡ, từng lớp một trải dài ra, ôm trọn lấy trái tim cô, chìm đắm trong niềm vui mất rồi lại tìm thấy.
Dù lúc nói chuyện với Khúc Thanh Trú, cô tự tin và đầy lý lẽ, nói có sách mách có chứng, nhưng trong lòng vẫn không dám tin rằng có sự trùng hợp đến như vậy.
Tai nạn xe cộ mười năm trước, anh trai nhỏ không chết, vì một số lý do đã ra nước ngoài, cách xa nhau mười năm, bọn họ gặp lại, lại còn trở thành hàng xóm sống cùng một tầng!
"Thật tuyệt, anh trai nhỏ còn sống, thực sự là tốt quá."
Những ký ức cũ kĩ lần lượt hiện ra trong đầu, cô giật mình nhận ra mọi thứ đều khớp nhau, chỉ có bản thân vẫn luôn không dám tin tưởng mà thôi, trái tim trong lồ ng ngực đập liên hồi.
Thời Huỳnh vừa cười vừa khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, giống như một cánh đồng vốn đã sớm hoang vu khô cằn, bất ngờ bị một ngọn lửa đốt cháy, mang lại ánh sáng của hy vọng.
Cô nâng niu ôm điện thoại vào lòng, ngồi trên thảm, dựa đầu vào giường, thở ra hít vào liên tục, cố gắng làm dịu nhịp đập điên cuồng của trái tim mình vì quá kích động.
[Ong…]
[Lam Lam:
Anh Thời, đáng ra cậu nên đi dự tiệc tối với bọn mình, nhìn thử mấy tấm hình mình chụp lén này.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!