Chương 14: (Vô Đề)

Trong thư phòng ở tầng ba, cách bày trí mang đậm nét cổ điển, tủ sách làm từ gỗ hoàng dương quý hiếm, trong không khí thoang thoảng mùi hương tử đàn từ chiếc lư đỉnh có nắp được chạm trổ bằng ngọc trắng, trên bàn còn có một ống đựng bút điêu khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn.

Văn Thư Dương khoác lên mình bộ quần áo ngủ kiểu Đường, đôi mắt khôn khéo nhìn về phía Văn Tê Hạc đang lười nhác dựa vào kệ sách, lộ ra vài phần không tán đồng:

"Tập đoàn Vinh Thăng trong nước tuy có phần kém cạnh so với Bách Đốn, nhưng rất có tiếng nói ở quốc ngoại, nếu ông nội thực sự coi trọng con, liệu ông ấy có để con bị điều về Châu báu Bách Đốn không?"

"Tê Hạc, nếu con có sự ủng hộ từ Tập đoàn Vinh Thăng, dù là chi thứ hai hay chi thứ ba cũng sẽ không còn là mối đe dọa đối với con, đồng thời tạo nền tảng vững chắc cho con trong tương lai khi nắm giữ Bách Đốn ở quốc nội."

"Hơn nữa, học thức và phẩm hạnh của Diệp Xán rất có tiếng trong giới, hai đứa tìm hiểu nhau đi, tình cảm sẽ tự nhiên phát sinh, bố và mẹ con năm đó cũng từng là liên hôn kiểu vậy, nhưng cuộc sống rất hạnh phúc."

Hạnh phúc?

Văn Tê Hạc cười nhạo một tiếng, cúi đầu, tay liên tục nghịch bật lửa, tiếng tách tách từ bật lửa vang lên trong thư phòng, sau một lúc lâu, anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Văn Thư Dương, bình tĩnh nói:

"Hai người đang giấu tôi chuyện gì phải không?"

Vừa dứt lời, Văn Thư Dương bất giác nắm chặt tay vịn ghế, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt bỗng dưng đông cứng lại, Văn Tê Hạc uể oải đứng thẳng dậy, mở cửa thư phòng, quay đầu nhưng không thèm nhìn Văn Thư Dương:

"Chuyện của tôi và ông nội không cần cha lo, còn về công việc trong nước, cứ giữ lại cho anh cả đi, giúp anh ta tập trung vào công việc, đừng lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào tôi, rất phiền."

Văn Tê Hạc rời khỏi, căn phòng một lần nữa trở lại sự tĩnh lặng vốn có, Văn Thư Dương ngồi thẫn thờ trên ghế, một lúc lâu sau mới đưa tay lên xoa trán, khẽ hỏi trong im lặng:

"A Dung, có phải chúng ta đã làm sai không?"

Sau khi phải ngửi mùi đàn hương trong thư phòng suốt nửa tiếng, Văn Tê Hạc cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng, rời khỏi thư phòng, đi xuống lầu, dọc qua căn nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chỉ mất vài ba phút là gặp được thím Lưu đang bận rộn:

"Thím Lưu, có nước ấm không?"

Thím Lưu đang nấu ăn, nghe tiếng thì vội lau tay vào tạp dề:

"Có có có, cậu hai, để tôi lấy cho cậu một cốc nhé, thêm muỗng mật ong chứ? Buổi tối cậu uống rượu rồi, sẽ khó ngủ đấy."

"Được, nửa muỗng thôi."

Văn Tê Hạc đứng tựa tay vào khung cửa, đôi lông mày hơi nhíu lại:

"Thím Lưu, thím đang nấu nước gừng phải không?"

Văn Tê Hạc rất nhạy cảm với mùi gừng, bình thường anh không thích động đến, nhất là gừng nấu trong nước.

Nghe vậy, thím Lưu có chút ngượng ngùng, đưa cốc nước ấm thêm mật ong cho Văn Tê Hạc:

"Sắp xong việc rồi, con gái tôi đang tăng ca, nó hơi mệt nên tôi nấu ít nước gừng với đường đỏ, tiện mang cho nó luôn."

Thím Lưu nói xong, sợ Văn Tê Hạc phật lòng, vội nói thêm:

"Tôi đã báo với quản gia rồi, nấu xong tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp."

Bình thường, đồ ngọt hay rau dưa còn dư không ăn hết, quản gia sẽ để mấy người giúp việc mang về, thím Lưu chịu trách nhiệm ba bữa ăn trong ngày, thỉnh thoảng trước khi về nhà vào buổi tối, bà sẽ nấu chút đồ khuya mang cho con gái.

Văn Tê Hạc nhận ra sự lo lắng của thím Lưu, anh mỉm cười hòa nhã:

"Không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Trong thời đại thông tin hiện nay, anh không phải là người không biết gì, cũng hiểu rõ nước gừng nấu với đường đỏ thường được con gái uống vào lúc nào.

Nói xong, Văn Tê Hạc giơ cao cốc nước:

"Tôi lên lầu trước, thím Lưu về nhà cẩn thận ."

Cậu hai ngủ ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!