Chương 13: (Vô Đề)

Thời Huỳnh đã sống tự lập từ thời cấp ba, nên cô nấu cháo, nấu mì khá ổn, trong khi đó, tủ lạnh của Văn Tê Hạc thì đầy đủ rau củ thịt cá.

Hiển nhiên, so với cô thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, thì việc Văn Tê Hạc rèn luyện buổi sáng và tự nấu ăn hằng ngày quả thực là một hình mẫu lý tưởng mà giới trẻ hiện nay nên học tập.

Nửa tiếng sau, một nồi cháo bách hợp nấm tuyết đã được nấu xong, trong khi chờ cháo chín, không có việc gì làm, Thời Huỳnh đã làm thêm một đ ĩa rau trộn chay theo công thức đơn giản.

Cô bày tất cả lên bàn, rồi đi đến trước cửa phòng ngủ, gõ nhẹ vài cái:

Anh Văn?

Thời Huỳnh thấy cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng dịu nhẹ từ trong phòng hắt qua khe cửa, tạo thành một vệt sáng nhỏ trên sàn phòng khách, cô gọi khẽ hai tiếng nhưng không thấy phản hồi, nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ hé nửa người ra nhìn vào.

Bố cục trong phòng ngủ và phòng khách khá giống nhau, tường và sàn nhà màu xám, sàn nhà, giường và nội thất đều màu trắng, Thời Huỳnh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Văn Tê Hạc đang nằm trên giường.

Lông mày anh thanh tú, hơi nhíu lại, nhìn qua có vẻ ngủ không được yên giấc, đôi môi vốn đã nhợt nhạt nay lại khô khốc, có lẽ là bởi sốt cao, nhiệt độ cơ thể nóng bừng, ba chiếc cúc áo từ trên xuống dưới đều bị cởi ra, cả người chìm sâu vào trong giường, xương quai xanh và yết hầu hơi nhô ra.

Ngủ rồi à.

Thời Huỳnh rón rén tiến lại gần, đưa tay chạm vào trán Văn Tê Hạc, sau nửa tiếng uống thuốc, nhiệt độ đã hạ xuống một chút.

Cô hơi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, Thời Huỳnh cẩn thận quan sát gương mặt của Văn Tê Hạc, sau một lúc lâu, khẽ thì thầm, mang theo chút cô đơn khó nhận ra:

"Anh và anh trai nhỏ..."

…Thật sự rất giống nhau.

Nói đến một nửa, Thời Huỳnh lắc lắc đầu, kéo chăn đắp lên người Văn Tê Hạc, nhẹ nhàng nói:

"Ngủ một giấc, sáng dậy sẽ tốt hơn..."

Cô vừa đứng thẳng người, đột nhiên khựng lại, đôi mắt trong veo ngạc nhiên nhìn bức tranh sơn dầu được treo trên tường, cơ thể như bị đông cứng tại chỗ, mí mắt khẽ run, vài lần định mở miệng lại không thể thốt nên lời.

Trên tường treo hai bức tranh sơn dầu, khi bước vào phòng, Thời Huỳnh chỉ tập trung vào Văn Tê Hạc, nên không chú ý đến chúng, nhưng bây giờ, phố cổ Bạch Quả trong tranh với tông màu trầm đột ngột tiến vào tầm mắt cô.

Mũi Thời Huỳnh cay xè, tầm nhìn nhòe đi, một lúc lâu sau, cô từ từ đưa tay lên, như đang nâng niu một báu vật vốn đã mất đi nay vừa tìm lại được, chậm rãi vuốt v e qua lớp kính của khung tranh, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Văn Tê Hạc đang ngủ say, đôi mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.

Trước đây, Thời Huỳnh có một bài tập mỹ thuật, đề bài là vẽ cảnh đẹp mà mình yêu thích nhất, cô đã chọn ngay phố cổ Bạch Quả gần khu nhà mình, khi ấy, mùa đang vào thu, cây bạch quả xanh ngát, nhưng bản thân cô lại đặc biệt thích sắc vàng của nó.

Tối hôm đó, khi về nhà, anh trai nhỏ đã mang đến một bức tranh sơn dầu mới toanh vẽ về phố cổ Bạch Quả.

Màu sắc tươi sáng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu vui sướng, từ trước ra sau, màu của những cây bạch quả chuyển dần từ xanh sang vàng, biến đổi theo từng mùa trong năm, tất cả bốn mùa của bạch quả đều hiện hữu trong bức tranh.

Trong phòng ngủ của Văn Tê Hạc, bức tranh sơn dầu cũng có bốn mùa của bạch quả, chỉ là màu sắc trầm hơn, nhưng thậm chí cả góc độ ánh nắng chiếu rọi cũng tương đồng đến lạ.

Thời Huỳnh không thể thuyết phục bản thân rằng Văn Tê Hạc và anh trai nhỏ là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn người đang say ngủ, cô lại trầm mặc trong giây lát.

Rời khỏi phòng ngủ, hâm nóng cháo bách hợp nấm tuyết, rồi trở về nhà mình, rồi sau đó, cô lặng lẽ ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời lúc nửa đêm, Thời Huỳnh rất chán ghét chính mình – người luôn né tránh, thu mình, đến mức không rõ bản thân đang sợ điều gì.

Có lẽ là sợ anh trai nhỏ thật sự không còn nhớ mình nữa, không nhớ gương mặt, không nhớ cả tên.

Hoặc có lẽ, cô sợ rằng dù anh trai nhỏ có nhớ rõ mình, nhưng những ký ức xưa cũ ấy lại không muốn nhắc lại, những chuyện mà bản thân cô đã cất giấu và trân trọng trong lòng bao lâu nay.

---

Chủ nhật.

Màn đêm dần buông xuống, trăng sáng treo cao.

Tại khách sạn Tây Đảo huy hoàng tráng lệ, từng chiếc siêu xe trị giá hàng triệu nhân dân tệ lần lượt đỗ trước cửa, được nhân viên phục vụ giúp đỗ xe, các bồi bàn trong đồng phục chỉnh tề với nụ cười lịch thiệp, đi lại giữa đại sảnh tràn ngập hương nước hoa, tiếng ly rượu chạm khẽ vào nhau vang lên trong bữa tiệc sang trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!