[Lam Lam: Anh Thời? Chuyện gì vậy? Người ngoài cửa thật sự là cậu hai nhà họ Văn sao?]
[Lam Lam: Tiểu Úc đang đập đầu vào gối, anh ấy có nghe thấy... Cái kia không?]
Thời Huỳnh đọc xong tin nhắn, cười nhạt, gõ phím trả lời:
"Cậu nghĩ anh ấy không nghe thấy à? Bảo với Tiểu Úc là đừng về nước nữa, không thì mình có thể sẽ bị các chú cảnh sát bắt vì tội mưu sát không thành."
[Tiểu Úc: Mình sai rồi QAQ, anh ấy giận à?
Anh Thời, cậu bán đứng mình đi, sau đó mình sẽ nhờ anh trai tới làm người hòa giải, nhưng nếu Văn Tê Hạc vẫn mang thù thì công việc của cậu sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó mình không thể chối tội nữa!]
[Tiểu Úc: [Mình sai rồi].[
Quỳ rạp]. jpg]
Cả nhóm bạn thân đều rất hiểu Thời Huỳnh, một người hoàn toàn có thể sống sung sướng chỉ nhờ vào số tài sản được thừa kế, hưởng thụ cảm giác được vung tiền như rác, nhưng cố tình lại lựa chọn công việc tại công ty quảng cáo Hành Không, lại còn chỉ giữ chức trưởng nhóm không mấy quan trọng.
Ngoài tình yêu ra, có thể có lý do nào khác không?
Không có!
Bốn người sau khi trao đổi đều đoán ra được phần nào lý do tại sao Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc lại quen nhau, Quảng cáo Hành Không đã làm chiến lược tiếp thị marketing cho Châu báu Bách Đốn suốt hai năm. Hai công ty hợp tác rất ăn ý.
Khi đó, nhóm bạn thân của Thời Huỳnh thậm chí còn tới đóng giả khách hàng trong triển lãm thương mại vì danh tiếng của cô, còn việc Văn Tê Hạc trở về nước, trở thành ông chủ của Bách Đốn, đã là tin nóng trong giới mấy ngày nay.
Có người nói rằng cuộc tranh giành thừa kế hàng thứ nhất họ Văn đã bắt đầu rồi, có người lại nói Văn Tê Hạc khiến ông cụ tức giận, bị điều xuống một công ty con trong nước.
Dĩ nhiên, gọi là công ty con, nhưng ở trong ngành sản xuất châu báu, công ty này cũng thuộc top công ty hàng đầu.
Nhìn Tiểu Úc liên tục gửi nhãn dán biểu cảm, Thời Huỳnh mỉm cười, nảy ra ý định trêu đùa, sắp xếp lại câu từ, gõ vào khung thoại:
[Anh Thời:
Công việc thì đúng là đang bị ảnh hưởng.]
"Xong rồi xong rồi, anh Thời là người hiếu thắng kiêu ngạo, vậy mà lại thừa nhận bị ảnh hưởng, chắc chắn cậu hai nhà họ Văn thực sự tức giận rồi, nhưng lời nói khi say đâu thể tin được!"
Tiểu Úc loảng cuống quýt đập đầu vào bàn trà, khóc không ra nước mắt:
"Lam Lam, mình gây họa rồi, tội không thể tha."
"Không sao đâu, chuyện công việc, chúng ta có thể giúp được mà! Hơn nữa với năng lực của anh Thời nhà mình…" Hà Lam còn chưa nói xong, Wechat đã kêu lên một tiếng, vừa cúi đầu đã suýt cắn phải lưỡi, ngay sau đó, lông mày cô ấy giật giật, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến mức giậm chân, hét lên:
"Thời Tiểu Huỳnh, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao!"
[Anh Thời:
Nhưng không ảnh hưởng lớn lắm, chỉ là anh ấy bảo mình trưa nay sang nhà ăn cua hấp, lại bàn về kế hoạch mà thôi [cười mỉm. jpg]]
[Hà Lam: [Cậu đúng là đồ chó. jpg]]
Vì vừa trêu đùa với bạn thân một chút, cảm xúc lo lắng do lời mời đến nhà ăn cua hoàng đế giữa trưa của hàng xóm trong Thời Huỳnh đã tiêu tán một ít, lẩm bẩm hát bài ca Xì Trum, ôm Sandwich bước ra ban công, tận hưởng bữa sáng yêu thương của bà Trịnh dưới ánh nắng nhẹ nhàng.
Cả hai phần cơ đấy.
Thời Huỳnh khảy bát cháo trong túi nhựa đen, nghiêng đầu suy nghĩ:
"Liệu bà Trịnh có dặn anh Văn ăn sáng cùng mình không nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!