Chương 10: (Vô Đề)

[Lam Lam: Anh Thời? Chuyện gì vậy? Người ngoài cửa thật sự là cậu hai nhà họ Văn sao?]

[Lam Lam: Tiểu Úc đang đập đầu vào gối, anh ấy có nghe thấy... Cái kia không?]

Thời Huỳnh đọc xong tin nhắn, cười nhạt, gõ phím trả lời: "Cậu nghĩ anh ấy không nghe thấy à? Bảo với Tiểu Úc là đừng về nước nữa, không thì mình có thể sẽ bị các chú cảnh sát bắt vì tội mưu sát không thành."

[Tiểu Úc: Mình sai rồi QAQ, anh ấy giận à? Anh Thời, cậu bán đứng mình đi, sau đó mình sẽ nhờ anh trai tới làm người hòa giải, nhưng nếu Văn Tê Hạc vẫn mang thù thì công việc của cậu sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó mình không thể chối tội nữa!]

[Tiểu Úc: [Mình sai rồi].[Quỳ rạp]. jpg]

Cả nhóm bạn thân đều rất hiểu Thời Huỳnh, một người hoàn toàn có thể sống sung sướng chỉ nhờ vào số tài sản được thừa kế, hưởng thụ cảm giác được vung tiền như rác, nhưng cố tình lại lựa chọn công việc tại công ty quảng cáo Hành Không, lại còn chỉ giữ chức trưởng nhóm không mấy quan trọng.

Ngoài tình yêu ra, có thể có lý do nào khác không?

Không có!

Bốn người sau khi trao đổi đều đoán ra được phần nào lý do tại sao Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc lại quen nhau, Quảng cáo Hành Không đã làm chiến lược tiếp thị marketing cho Châu báu Bách Đốn suốt hai năm. Hai công ty hợp tác rất ăn ý. Khi đó, nhóm bạn thân của Thời Huỳnh thậm chí còn tới đóng giả khách hàng trong triển lãm thương mại vì danh tiếng của cô, còn việc Văn Tê Hạc trở về nước, trở thành ông chủ của Bách Đốn, đã là tin nóng trong giới mấy ngày nay.

Có người nói rằng cuộc tranh giành thừa kế hàng thứ nhất họ Văn đã bắt đầu rồi, có người lại nói Văn Tê Hạc khiến ông cụ tức giận, bị điều xuống một công ty con trong nước.

Dĩ nhiên, gọi là công ty con, nhưng ở trong ngành sản xuất châu báu, công ty này cũng thuộc top công ty hàng đầu.

Nhìn Tiểu Úc liên tục gửi nhãn dán biểu cảm, Thời Huỳnh mỉm cười, nảy ra ý định trêu đùa, sắp xếp lại câu từ, gõ vào khung thoại:

[Anh Thời: Công việc thì đúng là đang bị ảnh hưởng.]

"Xong rồi xong rồi, anh Thời là người hiếu thắng kiêu ngạo, vậy mà lại thừa nhận bị ảnh hưởng, chắc chắn cậu hai nhà họ Văn thực sự tức giận rồi, nhưng lời nói khi say đâu thể tin được!" Tiểu Úc loảng cuống quýt đập đầu vào bàn trà, khóc không ra nước mắt: "Lam Lam, mình gây họa rồi, tội không thể tha."

"Không sao đâu, chuyện công việc, chúng ta có thể giúp được mà! Hơn nữa với năng lực của anh Thời nhà mình…" Hà Lam còn chưa nói xong, Wechat đã kêu lên một tiếng, vừa cúi đầu đã suýt cắn phải lưỡi, ngay sau đó, lông mày cô ấy giật giật, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến mức giậm chân, hét lên: "Thời Tiểu Huỳnh, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao!"

[Anh Thời: Nhưng không ảnh hưởng lớn lắm, chỉ là anh ấy bảo mình trưa nay sang nhà ăn cua hấp, lại bàn về kế hoạch mà thôi [cười mỉm. jpg]]

[Hà Lam: [Cậu đúng là đồ chó. jpg]]

Vì vừa trêu đùa với bạn thân một chút, cảm xúc lo lắng do lời mời đến nhà ăn cua hoàng đế giữa trưa của hàng xóm trong Thời Huỳnh đã tiêu tán một ít, lẩm bẩm hát bài ca Xì Trum, ôm Sandwich bước ra ban công, tận hưởng bữa sáng yêu thương của bà Trịnh dưới ánh nắng nhẹ nhàng.

"Cả hai phần cơ đấy." Thời Huỳnh khảy bát cháo trong túi nhựa đen, nghiêng đầu suy nghĩ: "Liệu bà Trịnh có dặn anh Văn ăn sáng cùng mình không nhỉ?"

Nhưng có lẽ nếu ăn chung với một cô gái sẽ thấy rất ngại, nên anh ấy mới đưa hết đồ ăn cho mình?

Văn Tê Hạc: Không, vừa tập thể dục xong cần phải đi tắm.

Cả buổi sáng, Thời Huỳnh đều bận rộn với công việc, dù sao thì dự án của Châu báu Bách Đốn còn cần cô phải dẫn đội tới triển lãm của S&D. Ngoài ra, Quảng cáo Hành Không cũng đang có kế hoạch mở rộng hoạt động, nên cô còn phải chuẩn bị cho chuyến công tác để gặp gỡ khách hàng.

Tấm rèm mỏng được treo bên mép ban công, xung quanh là những chậu hoa cẩm tú cầu, những đoá nguyệt quý đang chờ được nở rộ đầy diễm lệ, hoặc đẹp đẽ quý giá, hoặc tươi mát trang nhã, đẹp không sao tả xiết. Những bông hoa này khiến ban công trông như một khu vườn nhỏ, lại nhìn đến sức sống mãnh liệt toả ra từ những loài thực vật này, chứng tỏ chủ nhân chăm sóc chúng rất tốt.

Ghế mây kiểu Bắc Âu xếp thành nửa vòng tròn, ở giữa là bàn tròn với bình trà còn đang tỏa hơi nóng, trong hộp pha lê đựng đầy kẹo trái cây, kẹo bông gòn được xếp ngay ngắn. Thời Huỳnh bưng ly trà xanh, đeo tai nghe KC07, chân đặt lên ghế có đệm mềm, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đang chiếu một đoạn quảng cáo.

Mái tóc xoăn màu nâu được buộc lỏng thành đuôi ngựa thấp bằng một dải ruy băng xanh đậm, vài lọn tóc nhỏ rủ xuống bên tai, khuôn mặt trắng nõn nổi bật dưới ánh nắng, đôi mắt sáng trong chứa đầy sự thuần khiết và chăm chú.

Văn Tê Hạc bước ra ban công, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy, chỉ cần liếc mắt một cái, ánh mắt anh đã không thể dịch chuyển, sau một lúc lâu, đuôi mắt hơi nhướn lên, nghiêm túc thưởng thức.

"Meo"

Sandwich đang cuộn tròn trên chiếc ghế trống nhai cá khô, nhìn thấy Văn Tê Hạc, nó lắc lắc cái đuôi, từ trên ghế nhẹ nhàng nhảy lên bàn đá cẩm thạch, chóp mũi màu hồng phấn nhẹ nhàng chạm vào cửa kính ban công, cách một cánh tay, chớp đôi mắt xanh to tròn long lanh tò mò quan sát Văn Tê Hạc.

Một người lạ, nhưng là người lạ quen biết với chủ nhân.

Do tai nghe có nhạc nên Thời Huỳnh không hề hay biết về sự hiện diện của Văn Tê Hạc, anh nhìn cô một lúc, rồi dịu dàng ra hiệu với Sandwich.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!