Thành phố Nam.
Thời Huỳnh gấp tấm khăn lông lại vài lần rồi đặt lên tay ghế, nhắn tin trên Wechat thông báo cho cô bạn thân rằng mình đã hạ cánh. Sau đó, cô luôn tay vào túi áo, lấy kính râm đeo lên, che đi cặp mắt đã không ngủ suốt hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ là tầm 4, 5 giờ, trời còn đang tờ mờ sáng, thế nhưng bên trong sân bay đã tấp nập người qua kẻ lại, quang cảnh ồn ào náo nhiệt.
Thời Huỳnh đẩy xe hành lý đi về phía cửa ra, hơi duỗi cổ, khẽ làu bàu:
"Ra nước ngoài công tác đúng là mệt chết đi được."
Thời Huỳnh là người khó ngủ ở chỗ lạ, ở trong khách sạn luôn phải kiểm tra khoá cửa hơn chục lần, còn lên máy bay thì càng không thể ngủ được.
Cô luôn lo lắng rồi sẽ có ngày mình kiệt sức đến mức ngã gục ngay trên đường công tác.
[Ngôi nhà thông minh, hãy tìm đến Tế Ngạn.]
Màn hình lớn sáng rực, chiếu một đoạn quảng cáo ngắn hiện lên với khẩu hiệu cực kỳ bắt mắt, bên dưới là dòng chữ nhỏ đề tên khách sạn Tế Ngạn và ghi chú thông tin về thời gian của triển lãm.
"Vừa xuống máy bay đã thấy quảng cáo do mình thiết kế, có vẻ cũng ngạo nghễ thật!"
Thời Huỳnh đứng tại chỗ chăm chú xem đoạn quảng cáo không đầy hai phút kia thêm lần nữa. Cô có chút huênh hoang giơ tay lên chỉnh lại cặp kính râm phô trương của mình, sau đó mới bước theo dòng người ra ngoài, tiếng giày cao gót vang vọng trên sàn.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, cả người cô bỗng cứng đờ.
Bên ngoài cửa sân bay, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang bước qua cánh cửa lớn, băng qua biển người nhộn nhịp mà tiến về phía cô. Dáng người anh cao ráo, thon gầy, góc mặt lạnh lùng, vừa lịch sự nhã lại, vừa lộ ra vẻ xa cách ngàn dặm.
Đôi mắt Thời Huỳnh ửng đỏ, buông hành lý ra, lập tức đuổi theo. Nhưng vừa ra đến cửa, trước mắt cô chỉ còn lại dòng người tấp nập và bãi đỗ xe đã kín chỗ.
Vừa nãy, trái tim cô còn đang đập rộn tới mức tưởng như bổ nhào khỏi lòng ng ực, giờ đây bỗng chốc thắt lại.
Thời Huỳnh ngơ ngác đứng giữa đám đông, áp tay lên miệng, giọng nghên ngào:
… Anh trai nhỏ.
Vị đắng lan ra từ khoé môi, cô giơ tay lên, đầu ngón tay thấm đẫm nước mắt.
Thời Huỳnh không quan tâm tiếng bàn tán chỉ trỏ từ mọi người xung quanh, chỉ im lặng che miệng, kiệt sức mà tựa vào cánh cửa.
Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh thoáng qua lúc nãy, một hồi lâu sau, cô mới nở nụ cười tự giễu, lạc lõng nói:
"Anh trai nhỏ, hoá ra anh đã thay đổi rồi, còn trưởng thành hơn so với ký ức của em."
"Nhưng những cái ngoéo tay thề thốt năm xưa đều là lừa đảo sao? Anh đã chết rồi, sao đến cả trong giấc mơ cũng không chịu ghé thăm em?"
Sau khi xảy ra vụ việc kia, Thời Huỳnh bị bệnh suốt hai năm. Thật ra, cô không cho rằng mình có bệnh, nhưng bà nội cùng bác sĩ đều kiên quyết khẳng định như thế. Thời Huỳnh hết cách, đành phải gật đầu thuận theo, cho đến năm thứ ba, bác sĩ xác nhận rằng cô đã khỏi bệnh.
Tính ra, từ lúc mắc bệnh cho đến giờ đã là mười năm, chính bản thân Thời Huỳnh cũng không ngờ cô có thể kiên trì chuyện mắc bệnh này lâu đến như vậy, có thể nói là lâu nhất trong đời.
Một thập kỷ.
May mà trong lúc Thời Huỳnh ngẩn ngơ lẩm bẩm, đống hành lý của cô vẫn ở nguyên tại chỗ. Cô mơ màng đẩy hành lý ra khỏi sân bay, bắt xe trở về chung cư.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Thời Huỳnh mặc kệ tóc còn đang ướt mà nhào lên giường, ngủ thiếp đi.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc từng tiếng, kim đồng hồ chậm rãi quay hết một vòng từ 6 giờ sáng đến 6 giờ chiều.
Nhờ lớp rèm cửa dày cản sáng, ánh nắng gay gắt bên ngoài không hề chạm đến bóng dáng đang say ngủ trên giường.
"Trên núi kia, bên biển xa, có những chú Xì Trum đáng yêu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!