Gần đây Triệu Nghiễn Châu không quá bận, lúc rảnh rỗi, anh quả thực có nghĩ đến bữa ăn hôm đó. Nhưng cũng gần một tuần trôi qua, cô vẫn không nhắn tin gì, thế là anh cũng dần để chuyện đó qua một bên. Dù sao công việc trong bệnh viện bận rộn đến mức anh gần như không có thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Sau mười mấy ngày quay cuồng không ngơi nghỉ, đến khi được nghỉ ngơi, anh lại bị Dương Trác kéo ra ngoài ngồi chơi. Gần đây Dương Trác đầu tư vào một quán bar kiểu lounge, mấy hôm trước vừa mới khai trương. Hôm khai trương, Triệu Nghiễn Châu còn nhờ người đặt một lẵng hoa gửi tới mừng.
Quán bar được thiết kế theo phong cách Anh cổ điển, ghế sofa da xanh lục kết hợp với những chiếc bàn tròn nhỏ màu nâu tạo cảm giác vừa ấm áp vừa tinh tế. Góc cầu thang còn treo ảnh trang trí bằng cuộn phim nhựa, tầng hai có các phòng riêng kín đáo dành cho khách muốn không gian riêng tư.
Vì còn sớm, chưa tới giờ cao điểm nên quán khá vắng. Triệu Nghiễn Châu không chọn phòng riêng, chỉ ngồi tùy ý ở tầng hai, ngay chỗ sát lan can.
Dương Trác hỏi anh muốn uống gì, có muốn thử bia thủ công tự nấu của quán không.
Triệu Nghiễn Châu chỉ lắc đầu cười, nói:
"Cho tớ ly nước lọc là được rồi."
Dương Trác nhướng mày trêu:
"Cậu đang xem thường quán tớ đấy à? Tới bar mà gọi nước."
Triệu Nghiễn Châu bật cười:
"Mai tớ còn phải đi làm, để hôm khác nhé."
Dương Trác bèn gọi phục vụ mang lên một ly nước ấm. Hai người trò chuyện một lúc về công việc, rồi Dương Trác bất ngờ chuyển chủ đề:
"Dạo này Hứa Thanh Hà có liên lạc với cậu không?"
Triệu Nghiễn Châu khẽ ngẩng mắt lên, bình thản đáp:
"Không. Cô ấy nói gì với cậu à?"
Dương Trác uống một ngụm rượu, cười có chút ẩn ý:
"Hôm trước tự nhiên nhắn tin cho tớ, hỏi cậu đã về nước chưa. Không hiểu cô ấy có ý gì."
Triệu Nghiễn Châu im lặng không nói gì.
Anh và Hứa Thanh Hà từng yêu nhau ba năm. Sau đó, vì sự điều động trong công ty, cô được chuyển sang trụ sở nước ngoài. Đó là một cơ hội không thể tốt hơn với cô. Nhưng lựa chọn ấy cũng đồng nghĩa với việc hai người phải đối mặt với một mối tình xa cách, mỗi người một phương trời.
Hứa Thanh Hà từng mong Triệu Nghiễn Châu có thể cùng mình ra nước ngoài. Với lý lịch và kinh nghiệm của anh, hoàn toàn có thể vào làm ở một bệnh viện tốt bên đó. Nhưng Triệu Nghiễn Châu không có ý định rời đi. Anh đã quen với cuộc sống trong nước, nơi có gia đình, bạn bè, mọi thứ thân thuộc và bình yên.
Hai người dần nảy sinh bất đồng, tranh cãi nhiều lần, cuối cùng cũng đành buông tay. Cũng coi như chia tay trong hòa bình. Sau đó, họ không xóa liên lạc, chỉ là không còn nhắn tin thường xuyên. Đôi khi vào những dịp lễ Tết, anh vẫn nhận được lời chúc lễ từ cô, nhẹ nhàng và xa cách, giống như mối quan hệ chưa từng đậm sâu.
Một lúc sau, khách trong quán bar đông dần, Dương Trác phải ra quầy giúp đỡ. Triệu Nghiễn Châu nhìn đồng hồ, thấy cũng khá muộn, liền nhắn cho Dương Trác một tin rồi đứng dậy khoác áo rời đi.
Khu phố này có hai, ba quán bar nằm san sát nhau, đối diện chính là một quán khác. Anh vừa đẩy cửa bước ra, đứng bên lề đường rút một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa, đã thấy một đôi nam nữ bước ra từ quán đối diện.
Người đàn ông kéo người con gái lại, đặt hai tay lên mặt cô, cúi đầu định hôn.
Triệu Nghiễn Châu khẽ dừng mắt, ánh nhìn lướt qua, là Trình Nghê. Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy chẳng có gì đáng xem. Anh liền dời mắt định xoay người bước đi, bóng lưng vẫn thản nhiên không vướng bận.
Bên kia đường, Trình Nghê nghiêng đầu tránh né, lạnh lùng nói:
"Vu Dương, đừng để tôi khinh thường anh."
Động tác của Vu Dương khựng lại, một tia thất vọng vụt qua gương mặt. Anh ta buông tay, tựa người vào cột đèn phía sau, giọng khàn khàn:
"Trình Nghê, em đúng là nhẫn tâm."
Trình Nghê chỉ thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!