Sau khi Triệu Nghiễn Châu đưa Trình Nghê về tối hôm đó, suốt gần một tuần sau, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô vào một ngày thường. Hôm ấy, anh vừa hoàn thành xong một ca phẫu thuật u xương. Khối u mọc sâu, lại gần mạch máu và dây thần kinh, thao tác phức tạp, đến mức sau khi mổ xong, áo blouse sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuộc gọi đến từ một số lạ. Triệu Nghiễn Châu có hai số điện thoại, một dùng cho công việc, một cho cá nhân. Anh cứ nghĩ là người nhà bệnh nhân nên bắt máy. Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng của Trình Nghê. Lý do cô gọi rất đơn giản: hỏi khi nào anh rảnh, cô muốn mời anh một bữa cơm.
Triệu Nghiễn Châu hơi ngạc nhiên:
"Nếu là chuyện tôi đưa cô về hôm đó, thì không cần đâu."
"Không phải vì chuyện đó." Trình Nghê nói chậm rãi: "Là vì chuyện của bà ngoại tôi. Lúc đó bác sĩ Triệu còn ở nước ngoài, không tiện nói rõ. Giờ anh đã về, dù sao cũng nên mời anh một bữa."
Triệu Nghiễn Châu hơi khựng lại, không rõ cô đã đoán ra từ khi nào.
Cô lại nói thêm, giọng nửa đùa nửa thật:
"Chẳng lẽ bác sĩ Triệu lại không nể mặt tôi chút nào sao?"
Triệu Nghiễn Châu đổi tay cầm điện thoại, đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài trời mưa nhẹ, hạt mưa xiên xiên, cảnh vật cũng nhòe đi đôi chút.
"Vậy thì... tối thứ bảy tuần này đi." Anh nói.
Trình Nghê hỏi:
"Anh có kiêng món gì không?"
Triệu Nghiễn Châu đáp:
"Tôi không kén ăn, cô cứ chọn tùy ý."
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng. Triệu Nghiễn Châu cất điện thoại, chưa vội quay lại phòng trực. Anh đứng bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút ánh mắt lặng lẽ nhìn ra màn mưa lất phất, trầm mặc như đang nghĩ về điều gì.
Triệu Nghiễn Châu trong điện thoại nói "tùy ý là được", không ngờ Trình Nghê lại thật sự "tùy ý", cô đã chọn mời anh ăn lẩu. Trong quan niệm của anh, lẩu là món ăn chỉ phù hợp khi đã khá thân thiết với nhau.
Không ngờ cô vừa ngồi xuống đã nói thẳng:
"Thật ra loại lẩu bò thế này, tôi ăn không hợp."
Triệu Nghiễn Châu chưa hiểu ý cô là gì, ngẩng đầu nhìn cô:
"Vậy đổi chỗ khác nhé?"
Trình Nghê giơ tay gọi phục vụ:
"Không cần đâu. Chỉ là lẩu ăn nóng quá, lần nào ăn xong tôi cũng cảm. Hôm nay coi như liều mạng ăn cùng bác sĩ Triệu vậy."
Triệu Nghiễn Châu bật cười:
"Cô nói vậy, tự nhiên tôi thấy ăn bữa này có áp lực quá."
Trình Nghê cười khẽ:
"Không cần áp lực gì đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi, chưa đến mức liều mạng. Huống hồ anh là bác sĩ khoa cơ xương mà, sợ gì."
Lúc nói những lời này, ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào anh.
Triệu Nghiễn Châu đáp:
"Em cũng nói rồi, tôi chỉ là bác sĩ, đương nhiên cũng có thứ phải sợ."
Bữa ăn kết thúc cũng khá sớm. Trình Nghê nói vì lẩu là Triệu Nghiễn Châu trả tiền, nên cô đề nghị cùng đi xem phim. Lúc đó không phải mùa phim Tết, chẳng có mấy phim hay, cuối cùng Trình Nghê chọn đại một bộ phim tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!