Chương 61: “Em muốn có con sao?”

Sau khi kết hôn, cuộc sống giữa hai người cũng không có gì thay đổi nhiều so với trước kia. Nếu nói có khác biệt chút ít, thì có lẽ là mỗi lần Trình Nghê từ sân bay trở về, Triệu Nghiễn Châu đều phát hiện mức độ bừa bộn trong nhà lại tăng thêm một bậc.

Nhắc đến sự thay đổi này, Trình Nghê nói chắc như đinh đóng cột:

"Lúc yêu đương mập mờ, dĩ nhiên phải thể hiện mặt tốt nhất của mình cho đối phương xem. Giống như đi câu cá ấy, phải dùng mồi nhử chứ. Mà cá đã câu được rồi, thì muốn kho hay nấu canh, là tùy người quyết định thôi."

Triệu Nghiễn Châu không đáp, chỉ mỉm cười nhìn cô. Cô bị anh nhìn đến mức có chút ngượng, liền dựa đầu vào vai anh, lí nhí nói tiếp:

"Thật ra không phải em không muốn dọn dẹp đâu… chỉ là lúc đi làm đã phải dọn dẹp nào chén đũa, nào chăn màn cả ngày rồi, nên khi về nhà, em chỉ muốn được thoải mái một chút thôi."

Rồi cô lại làm nũng, lém lỉnh nói:

"Nhưng mà em phát hiện ra một ưu điểm khi có chồng làm bác sĩ đấy."

Anh cụp mắt nhìn cô, hỏi:

"Ưu điểm gì?"

Trình Nghê vòng tay ôm cổ anh, cười hì hì:

"Chính là… có người giúp em dọn nhà chứ sao. Anh biết mà, có vài chuyện á, chỉ cần có người làm giúp rồi, là tự nhiên mình chẳng muốn động tay nữa luôn đó."

Triệu Nghiễn Châu gật đầu, giả vờ như mới ngộ ra chân lý:

"Vậy thì đúng là lỗi của anh rồi, xem ra phải nghiêm túc tự kiểm điểm."

Trình Nghê trừng mắt, lay lay cổ anh:

"Bác sĩ Triệu, em đâu có ý đó, em đang khen anh mà, hiểu chưa?"

Dĩ nhiên, sau khi kết hôn thì Triệu Nghiễn Châu cũng chẳng phải không được lợi lộc gì—ít nhất thì giờ đây có người lo cho từ cái áo cái quần đến đôi tất, anh cũng chẳng cần phải bận tâm mấy chuyện lặt vặt ấy nữa.

Thường ngày lúc công việc không quá bận, anh cũng không để tâm đến chuyện mua sắm quần áo, cái gì đơn giản là chọn cái đó. Nhiều khi mặc đến mức đồ sờn cũ rồi mới sực nhớ ra cần phải mua mới.

Các y tá trong bệnh viện số Ba, khi rảnh rỗi tám chuyện về mấy vị bác sĩ trong viện, nhắc đến bác sĩ Triệu thì đều nói, từ sau khi kết hôn, gu ăn mặc của anh có sự thay đổi rõ rệt, ngày càng có dáng vẻ của một "soái ca".

Dù trước kia anh mặc cũng chẳng có gì sai, nhưng nói đi cũng phải nói lại, phong cách quá đơn giản, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài cái áo sơ mi hay áo len đó, cứ mặc mãi thành quen.

Anh thì chưa thấy chán, mà mấy cô y tá thì đã ngán nhìn từ lâu rồi.

Có người lại cảm thán rằng, đàn ông dù có giỏi giang đến đâu trong công việc, bên cạnh cũng vẫn phải có một người phụ nữ. Có phụ nữ giúp chăm lo, bề ngoài nhìn vào cũng khác hẳn. Rồi còn nói đến chồng mình nữa, trước khi quen biết vợ, tất cả đôi tất đều rách vẫn cứ tiếp tục mang, nhìn không biết còn tưởng nhà anh ta nghèo đến mức không mua nổi một đôi tất mới.

Những lời buôn chuyện này trong viện, Triệu Nghiễn Châu cũng từng nghe loáng thoáng qua.

Trình Nghê dĩ nhiên cũng biết. Từ sau khi kết hôn với Triệu Nghiễn Châu, cô và Tiểu Chu – y tá cùng làm trong viện – lại càng thân thiết, thường xuyên liên lạc. Lúc rảnh rỗi, cô ấy sẽ kể cho Trình Nghê nghe mấy chuyện "hot" trong bệnh viện số Ba, ví như y tá nào lại đang lén hẹn hò với bác sĩ nào, đại loại thế.

Nghe xong, Trình Nghê thỉnh thoảng cũng mang ra kể lại cho chồng, Triệu Nghiễn Châu thì thấy lạ lẫm thích thú, cũng sẽ thuận miệng kể cho cô vài chuyện trong viện.

Một lần, Trình Nghê chống cằm nhìn anh, chọc ghẹo:

"Bác sĩ Triệu, cho tôi phỏng vấn anh chút nha—anh thấy cuộc sống sau khi cưới có hài lòng không?"

Triệu Nghiễn Châu nhìn cô chằm chằm, đáp bằng một câu hỏi ngược:

"Còn em thì thấy sao?"

Trình Nghê cười tươi:

"Em thấy rất ổn đấy chứ. Chồng thì vừa đẹp trai lại còn biết làm việc nhà, muốn tìm được người tốt như vậy không dễ đâu nha. Mà nếu thêm một đứa bé nữa thì càng hoàn hảo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!