Chương 6: “Vậy thì… làm phiền bác sĩ Triệu đưa tôi về một chuyến.”

Trình Nghê đang thu dọn vali bay thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tằng Trinh, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Cô nhắn lại một câu, vừa định đặt điện thoại xuống thì WeChat lại hiện thông báo là nhóm lớp cấp ba, lớp 3 trường Nhất Trung Ngọc Thị.

Trình Nghê liếc nhìn vài dòng, thấy trong nhóm đang rôm rả bàn chuyện tổ chức họp lớp.

Nhóm này là do một bạn nam cùng lớp kéo cô vào cách đây hai năm, khi tình cờ nhận ra cô trong một chuyến bay mà cô đang phục vụ. Sau đó người đó còn theo đuổi cô một thời gian, chỉ là Trình Nghê vốn là người khá chú trọng ngoại hình, đối với anh ta thật sự không có hứng thú.

Không mấy bận tâm đến nhóm chat, Trình Nghê gom đồ bẩn cho vào máy giặt, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, đắp mặt nạ dưỡng da. Lúc quay lại ngồi xuống ghế sofa, thấy điện thoại vẫn rung liên tục. Cô mở WeChat ra, thấy có người tag mình trong nhóm, là lớp phó thể dục, hỏi cô có đến không.

Trình Nghê nhắn lại:

"Cụ thể là khi nào?"

Lớp phó:

"Chắc là thứ bảy tuần sau. Lâu rồi không gặp, Trình đại mỹ nữ, cùng tụ họp chút đi~"

Trình Nghê:

"Nếu hôm đó tôi không có lịch bay thì sẽ đi."

Tới thứ bảy tuần sau, đúng lúc cô được nghỉ, ngủ một mạch tới tận hai giờ chiều. Cô dậy tắm rửa, trang điểm, chuẩn bị xong cũng gần ba giờ. Trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại từ mẹ, bà Trình Thục Mi.

Không một lời hỏi han, bà vào thẳng vấn đề:

"Chuyển cho mẹ hai vạn."

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu. Từ khi năm ngoái bà quen một người đàn ông nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, bà cứ thỉnh thoảng lại vay tiền cô. Miệng nói là vay, nhưng đến giờ chưa từng trả lại lần nào.

Trình Nghê bật cười lạnh lùng:

"Mẹ đúng là sống càng ngày càng ngược. Hồi còn trẻ ít ra cũng là đàn ông cho mẹ tiền. Giờ già rồi, sao lại thành mẹ đi cho đàn ông tiền thế?"

Trình Thục ai bị con gái nói trúng tim đen, mặt mày sượng sùng, lập tức nổi giận:

"Trình Nghê, con còn coi mẹ là mẹ nữa không? Mẹ vất vả nuôi con lớn từng này, giờ chỉ xin con chút tiền, con lại nói ra mấy câu châm chọc như vậy. Mẹ già rồi, đàn ông cũng chẳng ai để mắt tới mẹ nữa. Nhưng mẹ cũng nhắc con một câu, con yêu đương bao nhiêu người rồi? Nhân lúc còn trẻ, còn chút nhan sắc thì mau tìm một người tử tế mà lấy đi, chứ không khéo sau này, con cũng thảm như mẹ thôi."

Về ngoại hình, Trình Nghê thừa hưởng những đường nét nổi bật từ mẹ mình. Còn về tính cách, hai mẹ con cũng giống nhau ở điểm miệng lưỡi sắc sảo, hễ biết đối phương đau ở đâu là lập tức đâm thẳng vào chỗ đó không chút nương tay.

Trình Nghê không muốn tranh cãi thêm với mẹ, dứt khoát cúp máy. Nhưng sau cuộc gọi, tâm trạng cô vẫn chưa thể bình ổn lại, thậm chí chẳng còn hứng thú ra khỏi nhà nữa. Cô ngả người lên sofa, ngồi thất thần một lúc.

Từ nhỏ, mẹ cô vốn không phải một người mẹ đúng nghĩa. Vì lối sống phóng túng của Trình Thục Mi, Trình Nghê thời bé thường xuyên nghe hàng xóm xì xào bàn tán. Họ không chỉ nói xấu mẹ cô mà còn bóng gió về cô, bảo không biết con gái lớn lên có "nối gót mẹ" hay không.

Vậy nên, dù Trình Nghê có xinh đẹp đến mấy, những người quanh khu vẫn chẳng ai muốn làm mối cho cô. Cô biết mình không thể để bản thân trượt dài trong cảm xúc tiêu cực. Càng lúc như thế này, càng không nên ở một mình.

Trình Nghê đứng dậy, vào phòng lấy áo khoác và túi xách, rồi ra khỏi nhà để đi dự buổi họp lớp.

Từ sáng sớm trong nhóm lớp đã gửi định vị, là một khách sạn khá sang trọng nằm ở trung tâm thành phố. Khi Trình Nghê đến nơi, mới phát hiện ra buổi "họp lớp" này thực ra chẳng có bao nhiêu người. Dù nói là gặp mặt, nhưng không phải dịp lễ Tết gì, ai nấy đều bận bịu công việc, phiêu bạt khắp nơi, khó mà tụ họp đông đủ. Cũng chỉ có khoảng mười mấy người tham dự.

Một nam sinh viên cũ hồ hởi tiến lại gần:

"Trình Nghê, cậu càng ngày càng xinh ra đấy! Họp lớp mà không dắt người yêu đến à?"

Trình Nghê mỉm cười đáp:

"Người yêu nào chứ, tớ vẫn độc thân."

Cậu bạn ngạc nhiên:

"Không thể nào! Cậu đẹp thế mà vẫn độc thân à? Cần tớ làm mối cho không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!