Triệu Nghiễn Châu thích ở Trình Nghê chính là điểm này, cô luôn chân thật, chẳng giấu giếm h*m m**n hay cảm xúc của mình.
Hai người đứng ôm nhau bên cửa sổ một lúc, cái bức bối mơ hồ ban đầu dần tan đi trong làn gió đêm mát lạnh.
Trình Nghê suy nghĩ chốc lát, rồi ghé sát tai anh, khẽ nói:
"Làm đi… cùng lắm thì… sinh ra một bé Tiểu Nghiễn Châu hay Tiểu Trình Nghê vậy."
Cơ thể Triệu Nghiễn Châu lập tức khựng lại, anh cúi xuống nhìn cô:
"Em nói nghiêm túc đấy à?"
Trình Nghê biết mình hơi bốc đồng, nhưng cô không hối hận. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói:
"Chẳng lẽ… anh không muốn sao?"
Triệu Nghiễn Châu chăm chú nhìn gương mặt cô, thấy ánh mắt cô không hề mang chút đùa cợt, lòng bỗng xao động. Anh bế cô lên, đặt xuống giường.
Tấm lưng cô chạm vào lớp chăn dày, trong không khí vẫn còn cái se lạnh đầu xuân. Biết hai người sẽ ngủ lại một đêm, bà ngoại đã cẩn thận thay ga giường mới, còn lót thêm một tấm chăn lông màu đỏ sẫm. Đó là loại chăn lông kiểu cũ, in những bông hoa phù dung lớn, nhìn vừa rực rỡ lại vừa mang chút không khí ngày cưới.
Triệu Nghiễn Châu chợt bật cười.
Trình Nghê đang chìm trong cảm giác vừa đau vừa mê, nghe thấy anh cười khẽ, liền khẽ hỏi, giọng lạc đi:
"Cười gì thế…"
Anh nhẹ giọng đáp:
"Em nằm trên cái chăn hoa này, trông chẳng khác gì đêm tân hôn của chúng ta cả."
Trình Nghê liếc anh một cái, như dỗi mà lại như ngượng.
Chiếc chăn lông dày khiến không khí càng thêm nóng bức. Trình Nghê bị bọc đến mức mồ hôi túa ra, cả người như vừa bước từ nước ra, ướt đẫm mềm nhũn.
Vì bên cạnh là phòng của bà và mẹ, cô cố gắng cắn chặt môi, không để thoát ra tiếng động nào. Thấy cô nhẫn nhịn đến mức run rẩy, Triệu Nghiễn Châu cúi xuống, chặn môi cô lại, dỗ dành bằng nụ hôn dịu dàng mà nồng cháy.
Nhưng vì đang ở nhà bà ngoại, cả hai cũng không dám quá buông thả, nên chỉ dừng lại sau một lúc.
Sau đó, Trình Nghê rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ say.
Triệu Nghiễn Châu ôm lấy cô, lại chẳng buồn ngủ chút nào. Có thể vì lạ giường, hoặc vì một cảm giác khó gọi thành tên cứ âm ỉ trong lòng. Anh cúi đầu, nhìn người con gái đang nằm gọn trong vòng tay mình, bất giác nhớ lại câu cô thì thầm ban nãy — "sinh một Tiểu Nghiễn Châu hay Tiểu Trình Nghê cũng được…"
Anh lại nhớ về quãng thời gian vừa qua…hai người từng chia tay rồi lại quay về bên nhau. Cái ngày anh mở miệng nói đến chuyện kết hôn, thật ra không phải do phút chốc bốc đồng.
Ngay từ đầu, cô đã thừa nhận việc tiếp cận anh có phần nào cân nhắc đến hoàn cảnh gia đình anh. Điều đó quả thật từng khiến anh hơi khó chịu. Nhưng rất nhanh sau đó, chính anh lại thấy cảm giác khó chịu ấy thật nực cười. Anh đâu còn là cậu trai mười bảy mười tám tuổi mong chờ một tình yêu thuần khiết không tì vết nữa. Một người sắp bước sang tuổi ba mươi, nếu còn đòi hỏi thứ tình cảm không chút toan tính, thì nghe cũng chỉ như chuyện đùa.
Tình yêu của người trưởng thành, luôn đi kèm với những lý do không thể nói rõ. Dù là đôi trẻ yêu nhau từ thời thanh xuân, bên nhau mười mấy năm rồi cưới, cũng chưa chắc đã thật lòng mà hoàn toàn thành thật với nhau.
Trong lúc thắc mắc vì sao bản thân lại thấy không thoải mái, anh cũng đã tự thuyết phục được mình, có lẽ, anh thích cô còn nhiều hơn những gì mình tưởng.
Vì vậy, sau khi giải quyết xong chuyện của Vu Dương, anh lập tức đi tìm cô, nghĩ rằng có lẽ cô đang cần một người an ủi. Nhưng không ngờ, cô lại chủ động đề nghị chia tay, và còn nói ra những lời như thế.
Lần chia tay này… không giống lần đầu.
Lần đầu họ cãi vã, không vui mà chia tay, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mấy tháng bên nhau cũng chẳng có gì sâu đậm. Vì thế khi Hứa Thanh Hà xuất hiện, anh nhanh chóng đồng ý quay lại với cô ấy. Người ta ai cũng lý trí, thực tế anh cũng vậy. Dù sao thì Trình Nghê trong chuyện tình cảm vẫn luôn tùy hứng, thiếu ổn định. So với cô, Hứa Thanh Hà dường như là lựa chọn phù hợp hơn: gia thế, học vấn, công việc…cái gì cũng ổn hơn.
Quan trọng là hai người từng quen nhau ba năm, hiểu nhau hơn, nếu cưới thì không cần tốn thời gian để thích nghi nữa.
Mãi cho đến khi Hứa Thanh Hà lấy cây bút máy ấy ra… đâm thẳng vào cái vỏ bọc tự lừa dối của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!