Chương 58: "Anh có biết nhược điểm của em là gì không?"

Sau bốn ngày bay liên tục, ngày nghỉ của Trình Nghê lại đúng vào thứ Bảy.

Triệu Nghiễn Châu đưa cô về nhà ra mắt mẹ anh. Nói không căng thẳng thì là giả, dù chỉ một chút cũng vẫn hồi hộp.

Trước khi ra khỏi cửa, Trình Nghê chọn đi chọn lại mấy bộ đồ, quay sang hỏi Triệu Nghiễn Châu:

"Bộ nào đẹp nhất?"

Dù cô mặc gì, anh cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Đều đẹp cả."

Cô tức đến nỗi trừng mắt lườm anh, "Anh đúng là nhìn được mà chẳng dùng được!"

Vì một câu nói đó, hai người chậm trễ cả tiếng đồng hồ mới xuất phát.

Cuối cùng, Trình Nghê vẫn tin vào con mắt thẩm mỹ của mình, chọn một chiếc áo len cổ rộng màu xám tro tay cánh dơi, phối cùng quần jeans ống loe màu xanh đậm. Nhìn vừa ấm áp, thoải mái, lại không quá trịnh trọng.

Tối hôm trước buổi gặp mặt, Triệu Nghiễn Châu kể với cô chuyện ba mẹ anh đã ly hôn.

Trình Nghê hơi bất ngờ, lại nhớ lần mới quen nhau, cô từng tới nhà anh, trong thư phòng có bức ảnh chụp cả gia đình ba người. Khi đó cô từng hỏi anh có phải không thân với bố không, anh chỉ hơi nhíu mày, hỏi lại:

"Anh có vẻ như vậy à?"

Lần này nhắc lại chuyện cũ, Triệu Nghiễn Châu bình thản nói:

"Anh là đàn ông, lúc đó nếu đem mấy chuyện trong nhà ra kể lể, ít nhiều cũng sẽ khiến em thấy anh yếu đuối, không gánh nổi chuyện gì. Mà anh thấy cũng không cần thiết phải kể, dù sao đó là chuyện giữa họ với nhau."

Trình Nghê nhìn anh, nhẹ nhàng nói:

"Anh không biết à, phụ nữ vốn sống bằng cảm xúc, bản năng làm mẹ khiến họ dễ mềm lòng. Nếu hôm đó anh cho em thấy anh yếu đuối một chút, có khi em đã ở lại… an ủi anh thật lâu rồi ấy chứ."

Triệu Nghiễn Châu cúi mắt nhìn cô, khẽ cười hỏi:

"Vậy em định an ủi thế nào?"

Trình Nghê chẳng thèm đáp lại câu đó, ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu hỏi anh:

"Bây giờ, anh cảm thấy thế nào về bố anh? Có hận ông ấy không?"

Nói là hận thì không hẳn. Chỉ là mỗi lần nhắc đến, trong lòng vẫn dâng lên chút phiền muộn, bất lực. Dù sao thì ba mẹ anh cũng là đến khi anh gần ba mươi tuổi mới ly hôn, không phải lúc anh còn nhỏ, cái tuổi cần sự quan tâm của cả cha lẫn mẹ.

Khoảng thời gian thân thiết nhất giữa con trai và bố mẹ, có lẽ là khi còn nhỏ xíu. Qua tuổi dậy thì, đến lúc trưởng thành, mối quan hệ ấy dần nhạt đi. Thế nên chuyện ly hôn của họ, anh cũng chẳng có cảm xúc gì mãnh liệt, chỉ thấy mình như người ngoài cuộc, đứng bên lề quan sát.

Trình Nghê hiểu cảm giác đó. Giống như tình cảm cô dành cho Trình Thục Mi, nhưng với cô, đó còn là sự thờ ơ sau một nỗi thất vọng kéo dài suốt bao năm.

Trình Nghê hỏi Triệu Nghiễn Châu mẹ anh thích gì, nói dù sao cũng phải mua chút quà khi đến nhà ra mắt. Triệu Nghiễn Châu bảo mẹ anh thích uống trà, thế là cô chọn một bộ ấm chén sứ đẹp cùng hai hộp trà cao cấp để mang theo.

Cuộc gặp đầu tiên với mẹ Triệu Nghiễn Châu diễn ra tại căn hộ gần bệnh viện nơi bà làm việc. Tuy đã từng thấy ảnh bà, nhưng gặp mặt trực tiếp vẫn có đôi chút khác biệt.

Lương Thi Nguyệt có khí chất rất dịu dàng. Ngũ quan của Triệu Nghiễn Châu thiên về giống cha, nhưng cái vẻ trầm ổn, nhẹ nhàng nơi anh, rõ ràng là được thừa hưởng từ mẹ.

Việc con trai muốn kết hôn khiến Lương Thi Nguyệt có chút bất ngờ. Từ sau khi anh tái hợp rồi lại chia tay với Hứa Thanh Hà, bà không hỏi han thêm về chuyện tình cảm của con nữa. Mấy hôm trước, anh gọi điện về, nói sẽ đưa bạn gái về nhà ra mắt.

Trong cuộc gọi, bà cũng dò hỏi sơ qua về cô gái. Nói thật lòng, điều kiện của đối phương không khiến bà quá hài lòng. Bà nghĩ, có lẽ cha của Triệu Nghiễn Châu cũng sẽ không dễ chấp nhận.

Nhưng Lương Thi Nguyệt hiểu rõ mình không thể thay con quyết định. Dù gì, kết hôn là chuyện của hai người, hợp hay không, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Huống chi, với cuộc hôn nhân thất bại của chính mình, bà cũng không có tư cách để phản đối gì.

Chỉ là nghĩ lại vẫn thấy lạ đời. Ai với ai có thể nên duyên, đúng là không thể đoán trước. Triệu Nghiễn Châu từng yêu Hứa Thanh Hà suốt ba năm, cuối cùng vẫn không đến được với nhau. Vậy mà với cô gái này, quen chưa tới một năm, đã tính đến chuyện kết hôn. Duyên phận thật sự chẳng thể lý giải.

Sau khi gặp mặt trực tiếp, cảm giác không hài lòng ban đầu của bà cũng vơi đi khá nhiều. Cô gái xinh đẹp nổi bật, đứng cạnh con trai bà, trông rất xứng đôi. Tác phong lại lịch sự, tự nhiên, không hề có vẻ quê mùa hay nhỏ nhen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!