Triệu Nghiễn Châu hôm nay trực ca đêm. Ngoài ca trực, lúc bốn giờ chiều anh còn có một ca phẫu thuật cho bệnh nhân bị hẹp ống sống thắt lưng. Trước khi vào ca, anh ăn vài chiếc bánh quy lót dạ. Suốt hai tiếng trong phòng mổ, Triệu Nghiễn Châu hoàn toàn tập trung, không cho phép bản thân phân tâm dù chỉ một giây.
Làm việc trí óc mệt mỏi hơn vận động thể chất rất nhiều, mấy chiếc bánh quy ấy chẳng thấm vào đâu. Rời khỏi phòng phẫu thuật, bụng anh trống rỗng. Anh trở về phòng trực, cầm điện thoại rồi xuống căn tin tìm gì đó ăn tạm. Vốn không phải người kén ăn, chỉ cần một bát mì nước nóng hổi là đủ để anh hài lòng, ăn xong lại quay về khu nội trú.
Từ thang máy bước ra, đi ngang qua trạm y tá, phía sau quầy lễ tân là Tiểu Chu và cô Trình, chẳng biết đang trò chuyện gì mà Tiểu Chu che miệng cười toe toét. Thấy Triệu Nghiễn Châu đi ngang, cô vội đứng lên chào:
"Bác sĩ Triệu, anh mổ xong rồi ạ."
Triệu Nghiễn Châu gật đầu, bước tới dặn dò Tiểu Chu vài câu, bảo cô nhớ thay thuốc cho giường số 4, rồi quay lại phòng trực.
Vừa thấy anh đi khuất, Tiểu Chu liền quay sang hỏi nhỏ:
"Thế nào, bác sĩ Triệu trông có đẹp trai hơn bác sĩ Vu không?"
Trình Nghê chỉ cười nhẹ, không trả lời.
Hai người trò chuyện thêm mấy câu rồi Tiểu Chu đi thay thuốc cho bệnh nhân, còn Trình Nghê cũng quay về phòng bệnh. Trong phòng, Tằng Trinh đang gọi điện cho mẹ:
"Có Trình Nghê ở đây rồi mẹ ơi, mẹ yên tâm đi. Vâng, thôi con không nói nữa, con tắt máy đây mẹ."
Cúp máy xong, Tằng Trinh quay sang bảo:
"Nếu không thì tối nay cậu về nhà đi, tớ cũng không có gì đâu. Giường phụ này nằm không thoải mái chút nào."
Trình Nghê ngồi xuống giường phụ:
"Không sao đâu, tớ mà đi là bác gái lại lo lắng. Mai tớ về cũng được."
Thấy cô nói vậy, Tằng Trinh không cố nài nữa, chuNghiễn Châu đề:
"Trưa nay cậu thật sự ăn cơm với bác sĩ Vu à?"
Trình Nghê đang xem tin nhắn trên điện thoại, ngẩng đầu:
"Chuyện nhỏ thế mà tớ phải lừa cậu à?"
Tằng Trinh tò mò:
"Thế bác sĩ Vu là sao đây? Muốn quay lại với cậu à?"
Trình Nghê khẽ gật đầu. Tằng Trinh lập tức hứng thú:
"Vậy cậu nghĩ sao?"
Trình Nghê bình thản đáp:
"Cậu còn không rõ tính tớ à."
Tằng Trinh bật cười:
"Bảo sao người ta vẫn nói: chỉ có tiếp viên hàng không "bay" người khác, chứ mấy ai "bay" được tiếp viên."
Ở bệnh viện trông bệnh, Trình Nghê ngủ không sâu giấc, vừa tờ mờ sáng đã tỉnh. Cô nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Phòng bệnh ba giường, trên bồn rửa có hai chai dầu gội và sữa tắm, không rõ là của ai để lại.
Rửa mặt xong nhanh chóng, Trình Nghê rời khỏi phòng bệnh. Hành lang yên tĩnh, phần lớn bệnh nhân vẫn đang ngủ. Cô đi đến khu cửa kính lớn sát đất, nhìn xuống đường xe phía dưới, lúc này trời mới vừa hửng sáng, chỉ có một cô lao công đang quét những chiếc lá rụng trên mặt đường.
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng tay vặn nắm cửa. Trình Nghê quay đầu lại, thấy cửa phòng trực của bác sĩ mở ra, chính là bác sĩ Triệu. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh không mặc blouse trắng, thay vào đó là áo len cổ lọ màu đen và quần tây xám. Bộ đồ khiến vai anh trông càng thêm rộng, vóc dáng cao lớn, rắn rỏi. Có những người đàn ông tuy mặt mũi đẹp nhưng vai hẹp, trông yếu đuối, không tạo cảm giác an toàn. Nhưng anh thì khác, tỉ lệ vóc dáng vừa vặn, nhìn rất đáng tin cậy.
Trình Nghê cũng để ý rằng, khi mặc đồ đen, bác sĩ Triệu có vẻ ngoài điềm đạm, nhã nhặn như một người đàn ông của gia đình. Bảo sao Tiểu Chu lại nói, kiểu đàn ông như anh rất hợp để "rước về làm chồng".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!