Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường kia đã không còn ai.
Trình Nghê trở mình, khóe mắt lướt qua chiếc hộp hình chữ nhật đặt trên tủ đầu giường.
Cô khẽ cười trong lòng, ngồi dậy, cầm hộp lên mở lớp bao bì bên ngoài, bên trong là một chai nước hoa của một thương hiệu quen thuộc.
Hương thơm thoang thoảng, mang theo chút ngọt ngào của nho chín. Loại nước hoa này rất hợp với những cô gái tươi tắn, ngọt ngào như trái cây mùa hè.
Trước đây Trình Nghê từng thử loại nước hoa này khi ghé qua một cửa hàng, nhưng cảm thấy nó không quá hợp với mình nên đã không mua. Không ngờ nhiều năm sau lại nhận được món quà ấy.
Cô lấy điện thoại, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho anh, hỏi sao tự dưng lại tặng cô quà, chẳng phải dịp gì đặc biệt, lẽ nào sau lưng cô đã làm chuyện gì có lỗi?
Nhưng tin nhắn ấy gửi đi rồi, mãi đến khi Trình Nghê sắp lên máy bay mới nhận được cuộc gọi của anh.
Anh nói: "Không phải có người bảo anh chẳng có gì thú vị sao?"
Anh nói rất nghiêm túc, nhưng lọt vào tai cô lại nghe ra một chút gì đó ấm ức. Trình Nghê bật cười: "Cũng không đến mức nhạt nhẽo như thế đâu."
Cô lại hỏi sao giờ anh mới gọi lại, chẳng lẽ bận suốt từ sáng sớm?
Triệu Nghiễn Châu đưa tay day nhẹ giữa chân mày, giọng khàn khàn: "Sáng khám phòng xong thì vào luôn phòng phẫu thuật, mổ cả buổi, mới vừa về đến văn phòng."
Trình Nghê thuận miệng nói: "Bác sĩ Triệu vất vả rồi."
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bên phía cô phải lên máy bay nên hai người cũng không trò chuyện được lâu. Vừa dứt cuộc gọi, ngoài cửa văn phòng anh vang lên tiếng gõ nhẹ. Triệu Nghiễn Châu quay đầu nhìn ra, thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng đó, cất tiếng hỏi:
"Xin hỏi bác sĩ Vu có ở đây không?"
Triệu Nghiễn Châu còn chưa kịp trả lời, Vu Dương đã bước ra, liếc nhìn anh một cái rồi kéo người kia đi: "Có gì chúng ta ra ngoài nói, đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi."
Mặc dù sáng nay Triệu Nghiễn Châu đã mua nước hoa tặng Trình Nghê, nhưng vì hôm nay cô bay chuyến công tác, nên cũng không xịt mùi anh tặng.
Trước đây từng có lần bay chuyến, Trình Nghê chứng kiến một đồng nghiệp vì xịt nước hoa mà bị hành khách phàn nàn mùi quá nồng, dẫn đến bị khiếu nại. Có bài học từ lần đó, hầu hết mọi người trong tổ bay đều tránh dùng nước hoa khi đi làm. Nếu thực sự muốn dùng, thì cũng chỉ chọn loại hương nhẹ, bay mùi nhanh.
Bởi nếu gặp tình huống như vậy, vừa tủi thân lại vừa tức giận, chẳng biết giãi bày cùng ai.
Trình Nghê bay liền bốn ngày, mới được nghỉ hai ngày. Còn lịch nghỉ của bác sĩ Triệu thì chẳng được đều đặn như vậy , phần lớn chỉ được nghỉ một ngày trong tuần, có khi phải làm việc suốt nửa tháng mới có thời gian nghỉ ngơi. Lần trước có thể nghỉ trọn hai ngày như thế, thật ra cũng là trường hợp hiếm hoi.
Ngày cô được nghỉ, anh vẫn phải đi làm. Nhưng nhà Trình Nghê cách bệnh viện anh làm việc khá xa, nên tối hôm trước khi được nghỉ, cô bắt taxi từ sân bay thẳng về chỗ anh.
Cả hai đều bận rộn với công việc, lại thêm đặc thù nghề nghiệp của cô, ngày đêm đảo lộn nên muốn gặp nhau trong lúc đi làm là chuyện khá khó. Thành ra mỗi lần nghỉ ngơi, họ đều cố gắng dành trọn thời gian bên nhau.
Tối nay Triệu Nghiễn Châu trực đêm, Trình Nghê ở một mình trong căn hộ của anh, nhưng với cô thì điều đó đã quá quen thuộc rồi. Lần này đến nhà anh, cô cũng không giấu giếm gì, vì những bất ngờ kiểu đó chỉ nên có một lần, nếu làm lại thì sẽ kém phần thú vị.
Sau khi tắm rửa xong, cô cho quần áo bẩn vào máy giặt, rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, bật tivi xem một lúc.
Trong lúc ấy, Tằng Trinh gọi đến. Hai người chuyện trò gần cả tiếng đồng hồ, đến mức cô khô cả miệng, phải vào bếp rót một ly nước uống, rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Nghiễn Châu phải làm cả ngày hôm đó, mãi đến năm giờ chiều mới tan ca. Buổi chiều, Trình Nghê có ra ngoài một chuyến, ghé siêu thị gần đó mua vài nguyên liệu, định bụng tối nay sẽ nấu một bữa cho anh.
Thời tiết đã dần chuyển lạnh, hai bên đường đầy những chiếc lá khô rơi rụng được quét gọn thành từng đống nhỏ. Chỉ cần bước vài bước, lại bắt gặp một ụ lá nằm lặng lẽ bên đường, gió thu thoảng qua, những chiếc lá cuộn tròn lại, lăn lóc giữa lòng gió.
Cô không mua nhiều, chỉ định làm ba món đơn giản kiểu gia đình, thêm một bát canh sườn hầm bắp nữa.
Xách đồ về, cô thong thả đi bộ về nhà. Sau khi rửa tay xong, cô bắt tay vào nấu nướng. Khi bốn món ăn vừa được dọn lên bàn, thì Triệu Nghiễn Châu cũng vừa vặn mở cửa bước vào.
Cô chạy đến, mặt mày rạng rỡ, đắc ý hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!