Chương 44: "Lúc nãy em suýt nữa tưởng mình sắp chết rồi..."

Tám giờ sáng, sau khi bàn giao ca với đồng nghiệp xong, Triệu Nghiễn Châu lái xe trở về nhà. Vừa mở cửa bước vào, anh đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Khi cúi người mở tủ giày lấy dép trong nhà, anh vô tình liếc thấy một đôi giày cao gót màu đen đặt gọn trong tủ.

Lúc ấy anh mới chợt hiểu ra cảm giác khác thường kia bắt nguồn từ đâu.

Anh thay dép xong, trước tiên đi về phía thư phòng, nhìn quanh không thấy ai, lại rảo bước về phía phòng ngủ. Khi đẩy cửa ra, trên giường đang có người nằm, không phải cô thì còn ai vào đây nữa?

Triệu Nghiễn Châu tiến lại gần. Trên sàn rơi vương vãi một quyển sách, là một quyển trong kệ sách của anh. Anh cúi xuống nhặt lên, đặt nó ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Rèm cửa phòng kéo kín, ánh sáng trong phòng mờ mờ tối. Anh bật đèn lên, bước tới bên giường nhìn người đang say ngủ.

Cô ngủ rất say, đầu hơi nghiêng xuống, cả cơ thể cuộn lại thành một khối nhỏ. Mái tóc dài rối bời phủ kín khuôn mặt. Triệu Nghiễn Châu nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, để lộ gương mặt quen thuộc ấy.

Bị anh làm tỉnh, Trình Nghê mở mắt ra, đã thấy anh ở đó cúi đầu nhìn mình. Cô vẫn nằm yên bất động, chỉ ngước mắt nhìn anh. Anh nhìn cô vài giây rồi ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi:

"Không phải nói vài hôm nữa mới về sao?"

Trình Nghê ngồi dậy, hai tay vòng qua vai anh, mỉm cười nhìn anh:

"Thì em muốn tạo bất ngờ cho anh mà, vui không?"

Triệu Nghiễn Châu chẳng nói là vui hay không, chỉ ôm cô lên đặt vào lòng, rồi nâng cằm cô lên mà hôn đắm đuối. Trình Nghê cũng thuận thế siết chặt cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy.

Gần nửa tháng không gặp, đúng là "tiểu biệt thắng tân hôn".

Trình Nghê cảm giác mình như một khối bột mềm nhũn, mặc anh nhào nặn, xoay trở, hoàn toàn không có chút sức lực chống đỡ nào. Lần này dường như anh còn mãnh liệt hơn cả lần trước, hoàn toàn chẳng hề dịu dàng, mang theo chút gì đó khao khát đầy khẩn thiết.

Cô có chút đau, nhưng chính cảm giác ấy lại khơi dậy d*c v*ng sâu kín nhất trong cơ thể cô. Anh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô. Cô không kiềm được mà bật ra một tiếng r*n r*, thế nhưng ngay cả âm thanh đó cũng bị anh nuốt trọn vào nụ hôn ấy.

Cái cảm giác trống rỗng, ẩm nóng và khó chịu ấy, từng chút một được lấp đầy, cho đến khi cả hai đều đầm đìa mồ hôi.

Sau một quãng nghỉ ngơi ngắn ngủi, sóng tình lại trào dâng lần nữa.

Cô còn chưa kịp thở lấy hơi, đã bị cuốn vào một đợt sóng khác, không kịp phòng bị, mặt áp sát lên lớp vải sa tanh mịn màng của vỏ chăn, không nhìn thấy được gương mặt anh, cảm giác mất kiểm soát khiến cô bất an, khẽ r*n r* phản kháng, nhưng lại bị anh giữ eo, lật người cô lại.

Mặt đối mặt, cô cảm thấy mình như một con cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cô lại nảy sinh một ý khác táo bạo hơn. Cô ghé sát tai anh, thì thầm vài câu khiến cả hai đều đỏ mặt nóng tai.

Anh khựng lại một chút, rồi đưa tay bật đèn. Ánh sáng vừa sáng lên, cô lập tức chột dạ, vội vàng ngậm miệng. 

Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, dùng đầu ngón tay lau giọt mồ hôi nơi chóp mũi cô, ngón tay trượt xuống, khẽ m*n tr*n lên khóe môi cô. Cô cảm nhận được vị mằn mặn của mồ hôi chính mình nơi đầu ngón tay anh, rồi nghe anh khàn giọng nói:

"Em thử lặp lại lần nữa xem."

Trình Nghê mặt đỏ bừng, ngập ngừng nũng nịu bảo anh tắt đèn đi.

Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối mờ ảo.

Cô lại trở về bộ dạng ban nãy, tiếp tục thì thầm những lời khiêu khích.

Những lời ấy như từng đợt sóng đập thẳng vào lý trí, khiến anh không khỏi hỗn loạn. Anh đưa tay đỡ lấy gáy cô, cúi đầu chặn lại đôi môi không chịu yên phận kia.

Trong từng đợt sóng nối tiếp nhau, cô vòng tay ôm chặt lấy vai anh, càng lúc càng siết chặt, như thể muốn hóa thân thành dây leo, quấn chặt lấy anh không rời một tấc.

Trình Nghê nằm rũ rượi trên giường, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Được anh ôm vào lòng đưa vào phòng tắm tắm sơ qua, cô mới thấy mình như sống lại thêm lần nữa.

Anh đưa tay v**t v* m*n tr*n phần thắt lưng sau của cô, hỏi vết bầm đó là chuyện gì.

Trình Nghê nghiêng đầu nhìn, nhưng do vết nằm ở sau lưng, cô không thể thấy được. Mà lúc này cô cũng lười đứng dậy vào nhà vệ sinh soi gương, nên chỉ lơ đãng nói:

"Chắc lần trước va vào đâu đó thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!