Triệu Nghiễn Châu rót cho cô một cốc nước mang vào, Trình Nghê không động đậy chút nào, tỏ vẻ đáng thương đòi anh đút cho uống. Anh liền kéo cô vào lòng, đưa miệng cốc tới bên môi cô. Trình Nghê uống liền một hơi nửa ly, sau đó đẩy ra bảo không muốn uống nữa.
Thật ra cô rất biết làm nũng. Nếu là đàn ông vốn dĩ chẳng mấy ai không mềm lòng trước những cô gái biết làm nũng, nhất là sau những giây phút thân mật, lại càng khiến người ta thêm lưu luyến.
Đặt ly nước lên tủ đầu giường, Triệu Nghiễn Châu vén chăn chui vào nằm cùng cô. Trình Nghê lập tức rúc vào lòng anh, còn kéo cánh tay anh vòng qua eo mình, giọng khẽ khàng:
"Thế nào rồi, bác sĩ Triệu, cảm giác ra sao?"
Anh bật cười, nói:
"Rất tốt."
Trình Nghê nheo mắt cười:
"Thật à? Em nhớ có người từng nhận xét em rằng… chẳng ra sao cả?"
Triệu Nghiễn Châu nhướn mày:
"Lúc nào cơ?"
Trình Nghê ra vẻ ấm ức kể lại chuyện hồi cấp ba, khi Dương Trác từng hỏi về cô, còn anh thì bảo là "không có gì đặc biệt".
Triệu Nghiễn Châu cau mày, chống người ngồi dậy một chút, kéo giãn khoảng cách nhìn cô với vẻ bối rối:
"Anh từng nói thế sao?"
Trình Nghê cố ý dùng giọng tủi thân, nửa thật nửa đùa:
"Chẳng lẽ anh quên rồi à?"
Triệu Nghiễn Châu cố gắng nhớ lại, nhưng thật sự không có chút ấn tượng nào. Anh thậm chí bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô đang trêu mình không, nhưng nhìn vẻ mặt uất ức mà vẫn nghiêm túc kia của cô, lại cảm thấy hình như… chuyện đó thật.
Anh đưa tay nâng mặt cô lên, hỏi:
"Anh thật sự từng nói vậy à?"
"Không tin thì anh đi hỏi Dương Trác mà xem. Chẳng lẽ cả hai người các anh đều không nhớ gì, còn mỗi em ôm hận đến tận bây giờ?" Trình Nghê nói, giọng mang theo chút trách móc đùa giỡn. "Thế thì em oan ức quá rồi."
Triệu Nghiễn Châu gật đầu, nghiêm túc đáp:
"Được rồi, hôm nào anh hỏi lại cậu ta."
Trình Nghê lại cười khẽ:
"Thật ra không hỏi cũng được, em đâu có định tính sổ chuyện xưa làm gì."
Nghe cô nói vậy, Triệu Nghiễn Châu mới nhớ ra lần đó anh gặp mặt đối tượng xem mắt do Lương Thi Nguyệt sắp xếp. Hôm ấy mưa lớn, anh tiện đường đưa cô và Tằng Trinh về nhà. Trên xe, cô từng hỏi anh có phải học ở Nhất Trung Du Thành không. Anh đáp "phải", rồi cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mở cửa xuống xe.
Xem ra khi ấy cô đã nhận ra anh rồi, và trong lòng còn mang chút oán trách.
Triệu Nghiễn Châu vốn không nghĩ Trình Nghê sẽ nhận ra mình. Dù sao cô cũng học dưới anh một khóa, lại chưa từng có giao thiệp gì. Về chuyện cô nói anh từng đánh giá không tốt về cô, anh thật sự không có chút ấn tượng nào.
Anh cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi ngủ gương mặt cô có chút trẻ con, môi mím khẽ, như thể ngay cả trong mơ cũng có chuyện khiến cô không vui.
Sáng hôm sau, khi Trình Nghê tỉnh dậy, Triệu Nghiễn Châu đã rời đi. Cô trở mình, cảm giác như vẫn còn vương chút hương thơm quen thuộc từ anh, khiến cô chẳng muốn rời giường. Cô nằm thêm một lúc nữa, mới lười biếng bò dậy đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô cầm điện thoại lên, phát hiện hơn một tiếng trước, anh có nhắn tin:
"Anh mua sẵn bữa sáng cho em rồi, nhớ ăn đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!