Chương 4: Triệu Nghiễn Châu bước theo sau, đáp: “Con gặp rồi ạ.”

Mấy ngày đầu sau khi về nước, tâm trạng của Triệu Nghiễn Châu không được tốt cho lắm. Anh không ngờ rằng, khi sắp bước sang tuổi ba mươi rồi mà vẫn còn phải đối mặt với chuyện cha mẹ ly thân. Dĩ nhiên, nói là buồn thì cũng không hẳn, dù sao anh cũng chẳng còn là cậu thiếu niên cần phải sống dưới đôi cánh bảo bọc của cha mẹ, nhưng trong lòng vẫn vướng chút muộn phiền bất đắc dĩ.

Xe rời khỏi tòa nhà khám bệnh, khi chuẩn bị ra khỏi cổng chính của bệnh viện số Ba, đoạn đường phía trước bị một chiếc xe chắn ngang khiến giao thông tắc nghẽn. Xe anh cũng buộc phải dừng lại ở giữa. Anh giơ tay chỉnh lại gương chiếu hậu, ánh mắt vô tình quét qua bóng dáng mảnh mai phía bên ngoài cửa kính.

Chính là cô bạn đi cùng bệnh nhân giường số 8 mà anh gặp lúc nãy, chắc hẳn cũng là cô Trình mà y tá Tiểu Chu từng nhắc đến.

Khi đi thăm bệnh ban nãy, cô ấy đang ngồi nên anh cũng không chú ý. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô cao thật, đứng giữa đám đông gọi điện thoại bên lề đường, dáng người cao ráo nổi bật như hạc giữa bầy gà. Trên người khoác chiếc áo khoác da đen, bên dưới phối với váy trắng bất đối xứng, khiến thân hình càng thêm thanh mảnh. Cũng nhờ vóc dáng cao ráo, kiểu phối đồ này mới phát huy được lợi thế, nếu là người thấp hơn một chút, chắc lại thành vừa rườm rà vừa rối mắt.

Chiếc Volvo gây ách tắc cuối cùng cũng nhúc nhích ra khỏi cổng, dòng xe nối đuôi phía sau bắt đầu di chuyển trở lại. Triệu Nghiễn Châu thu hồi ánh nhìn, chậm rãi đạp chân ga.

Mẹ anh, Lương Thi Nguyệt, sau khi ly thân với cha anh là Triệu Nham, đã dọn đến căn hộ ba phòng ngủ gần Bệnh viện trực thuộc Dương Đại. Đây là nhà riêng đứng tên bà. Lương Thi Nguyệt là bác sĩ khoa mắt của bệnh viện đó, nên ở gần vừa tiện cho việc đi làm, không cần lái xe, chỉ đi bộ vài bước là đến nơi.

Từ Bệnh viện số Ba lái xe sang mất khoảng hơn 40 phút. Triệu Nghiễn Châu cho xe vào tầng hầm gửi xe của khu chung cư. Mẹ anh mua hai chỗ đậu, một cho mình, còn lại để dành cho anh hoặc bạn bè đến chơi có chỗ đậu xe thuận tiện.

Mãi đến khi về nước lần này, anh mới biết mẹ còn sở hữu căn nhà này gần bệnh viện.

Anh bấm chuông cửa, người ra mở là dì giúp việc tên Thu mà mẹ anh mời tới:

"Cậu Triệu, cậu tới rồi à."

Triệu Nghiễn Châu khẽ gật đầu:

"Dì Thu, mẹ cháu đâu rồi ạ?"

Dì Thu hướng về phía bên trong nói:

"Trong phòng làm việc đấy, cửa đóng nên tôi cũng không dám làm phiền. Vừa hay cậu đến rồi, vào gọi bác sĩ Lương ra ăn cơm nhé, tôi nấu xong hết cả rồi."

Triệu Nghiễn Châu cởi áo khoác, tiện tay vắt lên lưng ghế sô pha:

"Vâng, dì cứ làm việc đi ạ."

Anh xắn tay áo, vào nhà vệ sinh rửa tay trước rồi mới ra đứng trước cửa phòng làm việc gõ cửa. Giọng điềm đạm của Lương Thi Nguyệt từ bên trong truyền ra:

"Nghiễn Châu à, vào đi con."

Triệu Nghiễn Châu đẩy cửa bước vào, Lương Thi Nguyệt đứng dậy từ sau bàn làm việc, đi ra ban công trong phòng đọc sách:

"Con về rồi chắc cũng đã ghé thăm ông bà nội rồi chứ?"

Triệu Nghiễn Châu bước theo sau:

"Dạ, con ghé rồi."

Lương Thi Nguyệt cầm bình tưới nước, nhẹ nhàng tưới cho những nhánh lan kiếm đang mọc ở góc phòng:

"Dạo này con có rảnh ngày nào thì nói mẹ biết một tiếng."

Triệu Nghiễn Châu nhìn bóng lưng của mẹ:

"Sao tự nhiên lại hỏi lịch trình của con vậy mẹ?"

Lương Thi Nguyệt không giấu giếm, quay đầu lại nói thẳng:

"Khoa của mẹ có một cô gái rất tốt, mẹ muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen."

Triệu Nghiễn Châu bật cười, khó hiểu:

"Mẹ à, con tưởng sau chuyện của ba, mẹ sẽ không còn mấy mặn mà với mấy chuyện này nữa chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!