Chương 38: "Không ngờ em lại nóng tính như vậy."

Mấy ngày nay, tuy không phải đến bệnh viện làm việc, nhưng Triệu Nghiễn Châu cũng không hoàn toàn rảnh rỗi.

Đề tài nghiên cứu về thoái hóa khớp xương mà anh đăng ký đã được phê duyệt, nên anh đang ở trong thư phòng viết báo cáo mở đề. Viết được một lúc, vết thương ở cánh tay bắt đầu nhức mỏi, anh bèn tắt máy tính, đi ra phòng khách tìm một bộ phim để xem. Mới vừa ngồi được một lát thì chuông cửa vang lên.

Anh ra mở cửa, thấy Trình Nghê đang đứng ngoài. Ánh mắt cô lập tức rơi xuống cánh tay phải của anh, anh liền hiểu ra ngay, hỏi:

"Em biết chuyện từ đâu vậy?"

Trình Nghê không trả lời, mà hỏi lại:

"Có nghiêm trọng không?"

Anh lắc đầu: "Không nghiêm trọng lắm."

Cô khẽ gật đầu: "Biết rồi," rồi quay người định rời đi. Triệu Nghiễn Châu hơi ngẩn ra, dưới chân còn mang dép đi trong nhà, anh liền đưa tay giữ lấy tay cô, kéo cô lại trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô đầy khó hiểu:

"Có ai đi thăm người bị thương như em đâu…tay không đến, chưa nói được mấy câu đã quay lưng bỏ đi rồi."

Trình Nghê ngẩng mặt lên, lạnh nhạt nói:

"Chẳng phải quan hệ của chúng ta cũng chỉ là hỏi vài câu rồi đi thôi sao?"

Triệu Nghiễn Châu nhìn cô, đoán chắc cô đang giận vì anh không nói cho cô biết chuyện bị thương. Anh kéo cô vào nhà, giải thích:

"Vết thương không nặng, nên anh không nói với em."

Trình Nghê lúc này đã bình tĩnh lại, thực ra khi đến cô cũng chẳng giận gì cả. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc anh mở cửa, vừa nhìn thấy anh, lửa giận bỗng bùng lên trong lòng cô mà chẳng có lý do. Đến chính cô cũng thấy khó hiểu.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng:

"Không ngờ em lại giận đến mức này."

Trình Nghê lại chuyển chủ đề:

"Người đàn ông đó vì sao lại cầm dao đâm đồng nghiệp của anh? Có mâu thuẫn gì sao?"

Triệu Nghiễn Châu giải thích:

"Cũng không hẳn là mâu thuẫn gì. Con trai ông ta bị máy móc nghiền đứt cánh tay, lúc đưa đến bệnh viện lại không xử lý đúng cách để bảo tồn phần chi, ca phẫu thuật thất bại. Ông ta nhất thời không chấp nhận được, nên đến tìm bác sĩ Tào gây chuyện."

Trình Nghê thoáng sửng sốt:

"Loại người gì vậy chứ... Mấy anh bác sĩ thường xuyên gặp phải tình huống thế này sao?"

Triệu Nghiễn Châu bật cười:

"Mấy trường hợp cực đoan như vậy cũng không thường gặp đâu. Không thì làm bác sĩ đúng là thành nghề nguy hiểm cao rồi."

Trình Nghê lắc đầu:

"Theo tôi thấy, cũng chẳng khác mấy nghề nguy hiểm đâu."

Anh nói: "Nhưng năm ngoái bệnh viện bọn anh có làm một cuộc khảo sát về mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, khoa chấn thương chỉnh hình đúng là chiếm tỉ lệ khá cao."

Trình Nghê đáp lại: "Vậy chẳng phải anh là người thuộc nhóm nguy cơ cao rồi à."

Rồi cô lại hỏi: "Anh ăn tối chưa?"

Triệu Nghiễn Châu lắc đầu: "Chưa, còn em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!