Chương 35: “Sao em dậy sớm thế?”

Trong nhà vẫn còn ít bánh bao nhân thịt tươi và củ năng mà Trình Thục Mi đã gói mấy hôm trước, để trong ngăn đông. Loại nhân này là bà học từ bà ngoại của Trình Nghê.

Trình Nghê mở cửa, Triệu Nghiễn Châu theo sau bước vào.

Cô mở tủ lạnh, lục tìm một lúc rồi lấy ra. Khi đun nước nấu bánh bao, cô không khỏi nhớ đến lần đầu anh đến nhà mình, hôm ấy cũng là ăn bánh bao, nhưng là loại mua sẵn, bánh đông lạnh.

Trình Nghê nấu cho anh một ít. Anh kéo ghế ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn cô hỏi:

"Em gói à?"

Trình Nghê lắc đầu:

"Mẹ tôi gói đấy."

Anh khẽ gật đầu:

"Ngon lắm."

Rồi lại cúi đầu cầm đũa tiếp tục ăn.

Khi anh ngồi ở bàn ăn ăn bánh bao, Trình Nghê về phòng ngủ, lấy đồ rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Hơi nước bốc lên mờ mịt, càng tắm càng thấy nóng.

Lúc cô bước ra, người lúc nãy còn ngồi ăn bánh bao đã nằm ngủ trên ghế sofa. Chiếc sofa ở phòng khách hơi nhỏ so với vóc dáng của anh, khiến tư thế ngủ có phần không thoải mái.

Trình Nghê vừa lau tóc vừa đi lại gần, ngồi xổm trước sofa ngắm khuôn mặt anh lúc ngủ. Khi ngủ anh toát lên vẻ tĩnh lặng đến lạ, càng khiến người ta thấy anh như xa cách hơn.

Cô đưa tay định gọi anh dậy, tay đã vươn ra lại rụt về. Rồi cô đứng dậy, vào phòng lấy ra một chiếc chăn mỏng, nghĩ bụng: không thể để anh cảm lạnh được, dù sao bác sĩ thì cũng mong manh yếu ớt mà.

Cô không bật máy sấy tóc, sợ làm anh thức giấc. Thay vào đó, cô kéo ghế ra ban công, ngồi đó chờ tóc khô tự nhiên. Những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống cổ, mang theo chút lạnh mơ hồ.

Trình Nghê ngồi xem điện thoại một lúc, tóc cũng khô được phân nửa, nhưng cô bắt đầu thấy buồn ngủ. Thế là cô trở vào phòng, lên giường đi ngủ.

Ngày mai, cô phải dậy từ ba giờ sáng để bay chuyến sớm.

Hơn ba giờ sáng, Triệu Nghiễn Châu tỉnh dậy giữa giấc ngủ. Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có cánh cửa kính mờ sọc của phòng tắm hé mở, hắt ra một luồng sáng mờ nhạt.

Anh ngồi dậy, bước đến gần, giơ tay đẩy cửa ra.

Cô đang đứng trước gương trang điểm, bị gương phản chiếu gương mặt bất ngờ của anh làm cho giật mình, sững lại vài giây. Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau qua mặt gương. Cô đang thoa son, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm trong gương, động tác trên tay khựng lại, bỗng dưng có chút ngượng ngùng, không thoa tiếp được nữa.

Nhưng nghĩ lại thì…mặc kệ anh. Cô lấy lại bình tĩnh, làm như không có gì, tiếp tục thoa son.

Son thoa xong, cô vặn nắp lại. Lúc đó, nghe thấy tiếng anh hỏi phía sau:

"Sao dậy sớm vậy?"

Trình Nghê đáp:

"Tôi phải bay chuyến sớm."

Rồi cô quay lại phòng, thay bộ đồng phục màu hồng sen nhạt. Ánh mắt Triệu Nghiễn Châu hơi lay động, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Không phải anh chưa từng thấy cô mặc đồng phục, nhưng trước giờ toàn là trên máy bay. Trong bối cảnh khác nhau, cảm giác mang lại cũng có phần khác nhau. Bây giờ thấy cô mặc thế này ngay trong nhà mình, lại gợi lên một tầng nghĩa khác, lặng lẽ len vào đầu anh.

Cảm giác ấy mơ hồ mà rõ ràng, như có như không mà khẽ khuấy động nơi đáy lòng. Nhưng khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đó là ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn người phụ nữ mình để tâm.

Trình Nghê im lặng giây lát, rồi nói:

"Tôi phải ra sân bay rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!