Chương 34: “Em đang lo cho tôi sao?”

Từ sau lần gặp lại ở Thanh thành, cũng đã gần một tuần cô không nhìn thấy Triệu Nghiễn Châu. Người đàn ông này luôn có bản lĩnh như vậy, lúc gần lúc xa, khiến người ta khó lòng nắm bắt. Trình Nghê cũng tự nhủ không nên nghĩ nhiều về anh nữa.

Gần đây hãng hàng không sắp cho cô toàn những chuyến bay dài, mỗi lần bay xong về đến nhà, cô đều mệt đến mức vừa đặt lưng xuống gối là ngủ say. Hôm nay cũng thế, cô ngủ một mạch đến hơn bốn giờ chiều, bị tiếng trò chuyện ngoài phòng khách đánh thức.

Trình Nghê tưởng là Tằng Trinh đến chơi, rửa mặt xong, mặc nguyên bộ đồ ngủ ra mở cửa, không ngờ lại thấy Triệu Nghiễn Châu đang ngồi trong phòng khách. Cô sững người trong giây lát, thầm nghĩ sao anh lại đến bất ngờ như vậy.

Triệu Nghiễn Châu quay đầu nhìn cô.

Nghe tiếng mở cửa, Trình Thục Mi từ trong bếp đi ra:

"Ôi chao, cuối cùng cũng dậy rồi à? Mau rửa tay rồi ra ăn cơm nhé."

Trình Nghê liếc nhìn Triệu Nghiễn Châu, rồi lại quay sang mẹ mình. Gặp ánh mắt khó hiểu của con gái, Trình Thục Mi liền giải thích:

"Mẹ gọi điện mời Tiểu Triệu đến nhà ăn cơm đấy. Lúc mẹ nằm viện, cậu ấy giúp đỡ nhiều lắm. Dù sao cũng phải mời người ta một bữa cho phải phép."

Bà lại quay sang Triệu Nghiễn Châu:

"Toàn là mấy món đơn giản thôi, Tiểu Triệu đừng chê nhé."

Trình Nghê tuy rất ít khi ăn đồ mẹ nấu, nhưng phải thừa nhận tay nghề của bà không tệ. Mấy món ăn dân dã được làm ra vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn ngay.

Ba người ngồi vào bàn, suốt bữa ăn chỉ có Trình Thục Mi chủ động bắt chuyện, Trình Nghê cúi đầu lặng lẽ ăn, không nói lời nào. Dưới gầm bàn, mẹ cô thỉnh thoảng đá nhẹ vào mũi giày con gái, ra hiệu cô nên lên tiếng một chút cho phải phép, nhưng Trình Nghê chỉ giả vờ như không hay biết.

Cơm nước xong xuôi, Trình Thục Mi lại niềm nở cắt hoa quả, mời Triệu Nghiễn Châu ngồi chơi trong phòng khách. Ánh mắt anh dừng lại nơi ban công — hai chậu cây từng đặt ở góc ban công đã không còn thấy đâu. Trình Nghê cũng nhận ra ánh nhìn ấy, hơi khựng lại, nhưng không nói gì.

Tối nay Triệu Nghiễn Châu còn phải trực, ngồi được một lúc rồi đứng dậy chuẩn bị về. Trình Thục Mi lập tức giục con gái tiễn khách xuống lầu. Triệu Nghiễn Châu nói không cần, nhưng bà không nghe, còn bảo Trình Nghê tiện tay mang rác dưới bếp vứt luôn.

Hai người một trước một sau ra khỏi cửa, Trình Nghê xách theo túi rác. Vừa mới khép cửa lại, Triệu Nghiễn Châu bất ngờ đưa tay như muốn cầm giúp, nhưng Trình Nghê liền rụt tay lại, khẽ nói:

"Tôi tự xách được mà."

Triệu Nghiễn Châu cũng không khăng khăng nữa.

Trình Nghê ngẩng đầu hỏi:

"Mẹ tôi xin cách liên lạc của anh từ bao giờ vậy?"

Triệu Nghiễn Châu đáp:

"Hôm em làm thủ tục xuất viện."

Trình Nghê nghĩ một lúc, rồi nói:

"Nếu sau này bà ấy lại gọi cho anh, anh cứ làm như không nghe thấy."

Triệu Nghiễn Châu không đáp lại câu đó, chỉ hỏi:

"Hai chậu cây đó đâu rồi?"

Trình Nghê nói:

"Tôi vứt rồi. Dù sao cũng không có thời gian chăm sóc, cứ để trên ban công lại thấy vướng bận nên chi bằng vứt luôn, không thấy thì cũng nhẹ lòng."

Triệu Nghiễn Châu như nhớ ra điều gì đó, khẽ gật đầu:

"Cũng đúng."

Câu trả lời ấy khiến Trình Nghê nghẹn lời, cô cố ý trêu chọc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!