Chương 32: “Dù sao thì mẹ cũng đã dứt khoát với hắn ta rồi, con đừng xen vào chuyện này nữa.”

Tối hôm đó, Triệu Nghiễn Châu không về nhà mà ở lại bệnh viện cùng Trình Nghê.

Khi tỉnh dậy, Trình Nghê phát hiện không biết từ lúc nào mình đã tựa đầu vào vai anh ngủ suốt cả đêm. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt, gương mặt lộ ra vài phần mệt mỏi. Trình Nghê nhẹ nhàng rời khỏi vai anh, cố gắng không gây tiếng động, nhưng động tác đó vẫn làm anh tỉnh giấc. Anh hơi cau mày, mở mắt, cúi xuống nhìn cô:

"Dậy rồi à?"

Trình Nghê vội vàng tránh ánh mắt anh, đứng dậy, đưa tay chỉnh lại tóc, chỉ khẽ "ừ" một tiếng nhạt nhẽo.

Triệu Nghiễn Châu cũng đứng dậy, giơ tay xoay xoay bả vai đã tê cứng, nói:

"Tôi đi mua bữa sáng."

Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài.

Trình Nghê đứng tại chỗ ngẩn ngơ vài giây, rồi quay đầu nhìn về phía giường bệnh. Lúc này mẹ cô đã tỉnh, đang mở mắt nhìn cô. Trình Nghê bước tới, hỏi mẹ có muốn uống nước không.

Trình Thục Mi khẽ gật đầu. Trình Nghê nâng giường lên, rồi đỡ mẹ uống vài ngụm nước. Giọng mẹ cô khàn khàn vang lên:

"Người vừa nãy là bạn trai con à?"

Trình Nghê khựng lại một chút, đáp:

"Không phải, chỉ là một người bạn."

Trình Thục Mi ra vẻ "mẹ mày đẻ mày ra mày tưởng qua mặt được à?", nhưng Trình Nghê cũng chẳng buồn giải thích, mặc bà muốn nghĩ sao thì nghĩ. Cô ngồi xuống mép giường, hỏi:

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải gã đàn ông đó đánh mẹ ra nông nỗi này không?"

Trình Thục Mi cố tình che giấu:

"Không nghiêm trọng như con nghĩ đâu."

Trình Nghê không muốn để mẹ qua mặt dễ dàng như vậy:

"Vậy lát nữa bác sĩ tới khám, con sẽ hỏi rõ, xem là do va chạm bên ngoài hay có nguyên nhân nào khác."

Biết không giấu được, Trình Thục Mi đành thở dài:

"Chỉ là cãi nhau thôi, rồi xô đẩy nhau một chút."

Trình Nghê không tin:

"Chỉ xô đẩy mà nghiêm trọng đến mức phải mổ? Lần trước, mấy vết thương trên người mẹ cũng là do hắn đánh đúng không?"

Trình Thục Mi vừa động khẩu là vết thương đã nhói đau, bà nhíu mày lại, đáp qua loa:

"Dù sao thì mẹ cũng đã dứt khoát với hắn rồi, con đừng can thiệp nữa."

Trình Nghê còn định nói thêm gì đó thì Triệu Nghiễn Châu đẩy cửa bước vào. Cô lập tức ngừng lời, cảm xúc vẫn còn hơi kích động. Triệu Nghiễn Châu nhìn cô một cái, rồi nói: "Ăn sáng trước đi, có gì lát nữa nói sau."

Trình Thục Mi mấy ngày nay vẫn chưa thể ăn đồ lỏng, chỉ có thể truyền dịch để bổ sung dinh dưỡng. Trong lúc Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu ăn sáng trong phòng bệnh, ánh mắt Trình Thục Mi cứ dán chặt vào mặt Triệu Nghiễn Châu, đến mức ngay cả Trình Nghê cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như thường.

Đợi đến khi Triệu Nghiễn Châu ăn xong, Trình Thục Mi bỗng mở miệng hỏi thẳng:

"Cậu với con bé Nghê nhà tôi là quan hệ gì thế? Người yêu à?"

Trình Thục Mi xưa nay ăn nói thẳng thắn, chẳng vòng vo khách sáo gì. Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn Trình Nghê, đáp:

"Bọn cháu là bạn ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!