Chương 31: “Không cần phiền bác sĩ Triệu đâu.”

Tối hôm đó sau khi đưa Trình Nghê về, Kha Đình đi công tác trở về nhưng cũng không chủ động liên lạc với cô. Anh không nhắn tin, Trình Nghê tất nhiên cũng chẳng tìm đến. Cô đại khái đoán được vấn đề nằm ở đâu — có lẽ vẫn là câu hỏi hôm trước: "Giữa em và Hứa Thanh Hà, ai xinh hơn?"

Ngay sau khi hỏi xong, Trình Nghê đã cảm thấy mình thật ngốc. Dù gì Hứa Thanh Hà cũng đâu phải là bạn gái cũ của Kha Đình. Nhưng lời đã thốt ra như bát nước đổ đi, muốn thu lại cũng chẳng còn cách nào.

Thế nên cô dồn hết tâm trí vào công việc. Chủ nhật ở nhà nghỉ ngơi, bất ngờ Tiểu Chu nhắn cho cô một tin: "Bác sĩ Triệu và bạn gái cũ chia tay rồi."

Trình Nghê khựng lại một chút, đang định nhắn lại thì thấy tin nhắn đã bị thu hồi. Có lẽ Tiểu Chu nhớ ra lời cô từng dặn: "Sau này chuyện gì liên quan đến bác sĩ Triệu, đừng nói với chị nữa."

Tiểu Chu đã rút lại lời, Trình Nghê cũng coi như chưa từng thấy gì.

Cô ngồi trên ghế sofa xem tivi một lúc thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Trình Nghê đứng dậy ra mở cửa, người đến là Kha Đình. Cô có phần bất ngờ, mà dường như anh cũng nhận ra vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, liền hỏi:

"Thế nào? Em tưởng anh sẽ không đến tìm em nữa à?"

Trình Nghê lắc đầu, khẽ nói:

"Không phải vậy... Em chỉ nghĩ rằng anh—"

Kha Đình bật cười, tiếp lời:

"Em tưởng giữa chúng ta đã kết thúc rồi?"

Anh khẽ gật đầu, rồi chậm rãi nói:

"Thật ra anh cũng từng có suy nghĩ ấy. Lúc đầu anh nghĩ, nếu một tuần không liên lạc, có lẽ em sẽ gọi điện hay nhắn cho anh. Không ngờ nửa tháng trôi qua, một tin nhắn cũng không có. Thú thật, anh hơi thất vọng."

Trình Nghê không biết nên đáp lại thế nào.

"Em biết đấy," Kha Đình nói tiếp, "Đàn ông qua tuổi ba mươi thường thực tế hơn. Không còn là những chàng trai đôi mươi sẵn sàng vì yêu mà bỏ qua mọi thứ. Anh thì cũng đến tuổi nên ổn định, gia đình cũng giục giã mãi. Bản thân anh cũng muốn yên bề gia thất. Nhân lúc tình cảm với em còn chưa quá sâu, anh nghĩ có một số chuyện nên thẳng thắn nói rõ. Xem xem là dừng lại đúng lúc, hay thật sự nghiêm túc bước tiếp cùng nhau.

Em thấy sao?"

Trình Nghê ngẩng đầu nhìn anh, Kha Đình nói tiếp:

"Tối nay là sinh nhật ba anh. Em cũng biết chị gái anh cứ nhắc mãi chuyện bảo anh dẫn em về ăn cơm. Lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Em cứ suy nghĩ nghiêm túc xem có muốn đến không. Anh đợi em."

Sự xuất hiện đột ngột của Kha Đình khiến Trình Nghê bất ngờ, mà anh rời đi cũng vội vã, để lại cô không kịp chuẩn bị gì, thậm chí đến mức hoài nghi mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.

Đóng cửa lại, Trình Nghê quay về ngồi trên sofa, ôm lấy chiếc gối ôm, ngẩn người hồi lâu. Liệu tình cảm cô dành cho Kha Đình đã đủ sâu để ra mắt bố mẹ anh chưa? Cô nghĩ, có lẽ là chưa.

Mãi đến bốn giờ rưỡi chiều, Trình Nghê mới nhắn tin trả lời Kha Đình, nói rằng cô sẽ không đến nữa. Anh chỉ đáp lại một chữ "Được" rồi không nhắn thêm lời nào.

Cô nắm chặt điện thoại, im lặng một lúc lâu rồi gửi tin cho Tằng Trinh: "Tớ và Kha Đình chia tay rồi." Tằng Trinh lập tức gọi điện thoại đến, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghe xong, Tằng Trinh chỉ nhẹ nhàng nói rằng cô nhớ sinh nhật của bố Kha Đình không phải là hôm nay, bởi sinh nhật của Kha Tư Văn, em trai của anh, trùng ngày với bác ruột. Trình Nghê ngẩn người, không đáp lại gì, chỉ hỏi ngược lại:

"Sao cậu lại bình tĩnh thế?"

Tằng Trinh cười đáp:

"Tớ đoán được mà. Tớ với Tư Văn còn cá cược xem cậu và anh trai cậu ấy quen nhau được bao lâu. Không ngờ chưa tới hai tháng đã tan."

Trình Nghê thở dài, nói rằng cô chẳng còn muốn yêu đương gì nữa, cảm thấy tất cả thật vô vị.

Tằng Trinh cố ý trêu cô:

"Ấy chà, giác ngộ cao quá nhỉ, định nhìn thấu hồng trần rồi quy y cửa Phật sao?"

Trình Nghê bật cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!