Chương 30: “Là cô ấy tặng.”

Hôm nay Triệu Nghiễn Châu được nghỉ, đang ở nhà thì nhận được điện thoại của mẹ Lương Thi Nguyệt, nói rằng đèn trong phòng hỏng rồi, bảo anh qua thay giúp.

Anh tháo chụp đèn xuống, lắp bóng mới vào rồi bật công tắc kiểm tra, không có vấn đề gì. Sau đó, anh vào nhà vệ sinh rửa tay. Lương Thi Nguyệt nói: "Sáng nay mẹ bảo dì Thu mua thêm vài món, trưa nay con ở lại ăn cơm luôn nhé."

Triệu Nghiễn Châu cũng không có ý kiến gì.

Đợi dì Thu nấu xong cơm, hai mẹ con ngồi vào bàn. Lương Thi Nguyệt làm như vô tình nhắc đến chuyện mấy hôm trước bà đi trung tâm thương mại, tình cờ gặp Hứa Thanh Hà, cô ấy còn chủ động chào hỏi bà, nói là cô và Triệu Nghiễn Châu đã quay lại với nhau.

Lúc này Triệu Nghiễn Châu mới hiểu ra, thì ra lý do thật sự mẹ gọi anh đến thay bóng đèn là vì chuyện này. Anh bật cười: "Mẹ à, chuyện này gọi điện hỏi không được à, còn phải vòng vo, bày ra cả màn kịch bắt con lặn lội đến đây."

Lương Thi Nguyệt bị con trai bóc mẽ, có phần hơi ngượng: "Con với Thanh Hà là thật sự quay lại à?"

Triệu Nghiễn Châu gắp thức ăn, khẽ gật đầu.

Lương Thi Nguyệt liếc nhìn con, nói: "Thanh Hà cũng là người tốt, ba mẹ đều làm giáo viên, gia đình tuy không giàu có nhưng là người đàng hoàng, học vấn ngang ngửa con, lại biết phấn đấu. Đã quay lại rồi thì nên nghiêm túc mà sống với nhau. Hai đứa cũng không còn nhỏ, sang năm có thể tính chuyện kết hôn rồi."

Triệu Nghiễn Châu thản nhiên đáp: "Tính sau đi ạ."

Lương Thi Nguyệt biết điều, không nói thêm nữa, sợ lỡ lời lại khiến con khó chịu.

Ăn trưa xong, Triệu Nghiễn Châu ở lại một lát, đợi đến khi mẹ anh chuẩn bị nghỉ trưa mới lái xe về nhà.

Về đến nơi, anh vào thẳng thư phòng, mở máy tính bắt đầu nghiên cứu chủ đề học thuật gần đây. Một ngồi là ngồi liền tới bốn giờ chiều, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mới đứng dậy ra mở.

Hứa Thanh Hà có chút trách móc: "Em nhắn cho anh mà không thấy trả lời gì hết."

Triệu Nghiễn Châu mở tủ giày, lấy cho cô một đôi dép: "Anh đang viết luận án nên không nhìn điện thoại. Em nhắn gì cho anh thế?"

"Không có gì quan trọng cả, em chỉ muốn hỏi anh có ở nhà không thôi." Hứa Thanh Hà xỏ dép xong, đứng thẳng người dậy, khẽ nói, "Em đoán chắc anh lại đang bận, mỗi lần anh tập trung làm việc là cứ như biến mất khỏi thế giới vậy."

Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn túi đồ trên tay cô: "Em mua gì đấy?"

Hứa Thanh Hà đáp: "Nguyên liệu nấu bữa tối. Anh vào thư phòng viết luận tiếp đi, để em nấu ăn."

Anh hỏi: "Có cần anh giúp không?"

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy lưng anh về phía thư phòng: "Không cần, anh mà ở đây thì chẳng còn gì thú vị nữa cả."

Triệu Nghiễn Châu cũng không cố chấp, trở lại thư phòng, tiếp tục mở máy làm việc. Gần một tiếng sau, anh bước ra ngoài, thấy phòng khách đã tắt hết đèn, ngay cả rèm cửa cũng được kéo kín. Chỉ còn hai ngọn nến nhỏ trên bàn ăn đang chập chờn ánh sáng, soi rọi bàn tiệc cùng mùi hương nồng nàn của những bông hồng đỏ.

Anh ngẩng lên nhìn cô. Hứa Thanh Hà bước lại gần, hai tay vòng lên vai anh, mỉm cười hỏi: "Thế nào? Bất ngờ không?"

Triệu Nghiễn Châu khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt: "Khá bất ngờ."

"Vậy à? Nhưng nhìn nét mặt anh thì chẳng có vẻ gì là bất ngờ cả." Hứa Thanh Hà nhìn anh, rồi lại nói thêm, "Tối nay em không về đâu, ở lại đây với anh."

Câu nói đó đầy ngụ ý, nói xong chính cô cũng cảm thấy hơi ngượng, kéo anh ngồi xuống: "Nào, nếm thử tay nghề của em xem có tiến bộ không."

Cô lại bật một đĩa nhạc, cả bữa cơm mang theo không khí đầy chất nghệ và lãng mạn. Không rõ Triệu Nghiễn Châu nghĩ thế nào, nhưng riêng Hứa Thanh Hà thì cảm thấy rất hài lòng. Ban đầu, khi hai người mới quay lại, cô còn định từ từ, nhưng gần đây lại muốn rút ngắn khoảng cách nhanh hơn.

Ăn tối xong, Hứa Thanh Hà nói muốn vào thư phòng của anh xem thử. Ai ngờ một khi đã vào thì lại mãi chưa thấy ra. Khi Triệu Nghiễn Châu dọn dẹp xong đống bát đũa mà vẫn không thấy bóng cô đâu, anh bèn đi tìm, xem cô đang làm gì.

Cô đang dựa vào bàn làm việc, tay cầm một cây bút máy, chăm chú nhìn không rời mắt. Triệu Nghiễn Châu bước vào, Hứa Thanh Hà quay đầu lại, do dự một thoáng, phân vân không biết nên hỏi hay giả vờ không thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Cây bút này… là anh mua à?"

Ánh mắt Triệu Nghiễn Châu dừng lại nơi bàn tay cô đang cầm cây bút, giọng bình thản: "Không phải, là người khác tặng."

Trong lòng Hứa Thanh Hà mơ hồ dâng lên một linh cảm bất an. Ba năm yêu nhau, cô ít nhiều hiểu rõ Triệu Nghiễn Châu. Dù sinh ra trong gia đình khá giả, anh chưa bao giờ là người thích dùng những món đồ xa xỉ, càng không phải kiểu người sẽ bỏ tiền mua một cây bút máy đắt tiền như thế. Với anh, mọi thứ thuộc về vật chất hay thương hiệu xa hoa đều không có sức hút.

Cô mím môi, siết chặt cây bút trong tay. Kẹp bút bằng kim loại cấn vào lòng bàn tay đến đau, nhưng cô chẳng hề cảm thấy. Giọng cô rất khẽ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!