Chương 24: “Em định nấu món gì cho anh ăn đây?”

Trình Nghê ngồi vào xe, rồi lại cảm thấy hành động cố tình khoác tay Kha Đình ban nãy thật buồn cười. Cô lúc đó đeo khẩu trang, người kia chưa chắc đã nhận ra cô là ai.

Kha Đình từ phía bên kia bước lên ghế lái, suy nghĩ giây lát rồi nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:

"Lúc nãy em nhìn thấy ai à?"

Trình Nghê giả bộ ngơ ngác:

"Không, chỉ thấy hơi lạnh thôi."

Không rõ Kha Đình có tin lời cô hay không, nhưng anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau đó, anh đưa cô về nhà. Trình Nghê vào nhà, thay dép, rồi ngồi xuống sofa. Cô ngồi đờ ra một lúc, rồi đứng dậy đun nước, vì vẫn còn phải uống thuốc.

Do bị dị ứng, Trình Nghê xin nghỉ một ngày để ở nhà nghỉ ngơi. Phiếu xét nghiệm dị ứng cô vẫn chưa kịp đi lấy vì những ngày tới đều phải bay, không có thời gian trống. Bệnh viện gọi điện hỏi khi nào đến lấy, Trình Nghê bèn nhờ Tiểu Chu nhận giúp. Cô tính nghỉ ngơi xong sẽ đến lấy lại từ Tiểu Chu.

Đến ngày nghỉ, Trình Nghê gọi xe đến bệnh viện số Ba tìm Tiểu Chu. Đến khu điều trị chỉnh hình, cô không thấy Tiểu Chu đâu. Hỏi các y tá khác thì họ bảo Tiểu Chu đang ở phòng bệnh thay thuốc, kêu cô chờ một chút.

Trình Nghê đành đứng bên cạnh quầy y tá, vừa đợi vừa lướt điện thoại. Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô. Cô quay đầu lại thì thấy Vu Dương đang đứng sau lưng, hỏi:

"Lần này lại đến khoa chỉnh hình thăm ai thế?"

Trình Nghê đáp:

"Không thăm ai cả, tôi đến tìm Tiểu Chu."

Vu Dương cười:

"Cô với Tiểu Chu thân nhau ghê."

Đang trò chuyện thì Tiểu Chu quay lại, đi vòng qua họ rồi vào phía sau quầy y tá, mở ngăn kéo lấy ra một tờ phiếu xét nghiệm đưa cho Trình Nghê. Cô vừa đưa tay ra nhận thì Vu Dương đã nhanh tay chộp lấy, cúi đầu xem rồi lẩm bẩm:

"Xét nghiệm dị ứng? Cô làm lúc nào vậy?"

Vu Dương đưa lại kết quả cho Trình Nghê, cô nhét luôn vào túi xách:

"Tuần trước. Tôi đi trước đây."

Tiểu Chu nói:

"Đúng lúc em cũng tan ca rồi, cùng xuống căn tin ăn cơm nhé."

Vu Dương cũng nói:

"Để tôi quẹt thẻ, đi chung luôn."

Trình Nghê thoáng ngập ngừng, thật ra cô không muốn chạm mặt Triệu Nghiễn Châu. Có vẻ như Vu Dương nhìn ra được sự bối rối của cô, liền thong thả buông một câu:

"Sao thế? Sợ gặp bác sĩ Triệu à?"

Anh ta cũng đâu phải hồng thủy mãnh thú gì, có gặp thì cũng chỉ là tình cờ thôi, cứ bình thản mà đối diện là được. Càng cố né tránh, lại càng khiến người ta trông có vẻ "đặc biệt" trong lòng mình. Trình Nghê nghĩ vậy. Chỉ là trước đây cô từng yêu vài lần, lần nào cũng là cô chủ động nói lời chia tay. Đến khi gặp anh, cô tự thấy mình đã thật lòng hơn bất cứ mối tình nào trước đó, vậy mà cuối cùng lại bị anh đẩy ra không một lời rõ ràng, nghĩ đến cũng có chút không cam lòng.

Trình Nghê mím môi, khẽ nói:

"Đi thôi."

Canteen họ đến vẫn là nhà ăn dành cho nhân viên. Sau khi lấy đồ ăn, ba người tìm một bàn trống rồi ngồi xuống. Mới vừa ngồi được một lúc, Vu Dương bỗng đá nhẹ chân cô dưới gầm bàn. Trình Nghê cau mày quay sang nhìn thì thấy Vu Dương hất cằm ra hiệu cho cô quay đầu lại.

Cô nghi hoặc quay lại, liền thấy Triệu Nghiễn Châu bước vào cùng một người phụ nữ tóc ngắn. Cô ấy cũng khá xinh, ăn mặc thanh lịch, toát lên vẻ sắc sảo, kiểu người phụ nữ thành đạt, đầu óc nhanh nhạy.

Triệu Nghiễn Châu dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh quay sang nhìn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!